ĐỘNG ĐÚ ĐỞN

( o. 0 ) ( o.o ) NẾU BẠN LÀ NGƯỜI THÍCH DU LỊCH -*o*- BẠN THÍCH GẶP GỠ NHỮNG NGƯỜI BẠN THÚ VỊ -*o*- BẠN MUỐN BỘC LỘ TÀI NĂNG ( o. 0 ) ( o.o ) - ĐỘNG ĐÚ ĐỞN HÂN HOAN CHÀO ĐÓN CÁC BẠN GIA NHẬP -
Trang ChínhTrang Chính  Đăng Nhập  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  

 

 Người tình du đãng

Go down 
Tác giảThông điệp
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Người tình du đãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Người tình du đãng   Người tình du đãng I_icon_minitime29/7/2011, 12:52 am



Người tình du đãng
N.T.L

-Đm,bây giờ mày tính sao ?
-Dạ,em chỉ xin anh cho em thêm vài ngày nữa...Em sẽ tìm mọi cách trả cho chị Bảy...Chỉ có năm trăm ngàn thôi mà anh ?
-Đm,sao bả nói với tao là hai triệu ? Mày đừng có xạo...
-Em không xạo đâu...Thật tình em chỉ mượn chị ấy có năm trăm thôi...nhưng chỉ mới hơn một tháng chưa kịp đóng lời sao nó lại lên đến như thế ?
-Đm,mày dư sức biết bả là bà Bảy ''dao lam'' rồi mà ? Có sức chơi thì có sức chịu...Không có nói nhiều mày !
-Dạ,anh tha cho em đi...Mẹ em đang nằm trong bệnh viện...Ít ngày nữa em sẽ trả hết...Em nói thật mà...
-Đm,thằng này lải nhải hoài mệt quá.Tụi bây đâu,làm thịt nó cho tao...


Tiếng đấm đá,tiếng thụi thình thịch lẫn với tiếng khóc vọng lên trên gác khiến Toàn giật mình tỉnh giấc.Chàng lồm cồm ngồi dậy,bước ra mở cửa sổ nhìn xuống đường rồi chép miệng :
-Lại băng nhóm của thằng Tuấn nữa rồi...
Giờ đây,Toàn mới cảm thấy hối hận vì chưa chi đã vội vàng mua căn nhà này.Lúc trước chàng cứ nghĩ nó thuận tiện vì vừa là mặt tiền lại vừa ngay đầu hẻm mà giá lại quá rẻ nên không cần tìm hiểu lý do vì sao mà người chủ cũ lại muốn bỏ đi nơi khác...
Để rồi chỉ trong một thời gian ngắn thôi thì chàng đã biết...
Đêm nào cũng như đêm nấy,nếu không phải bọn gái điếm cãi lộn giành giật khách thì cũng tụi choai choai tập tành làm giang hồ thanh toán ẩu đả lẫn nhau hầu xưng hùng xưng bá gì đó...thật là oải !

Đêm nay cũng là lần đầu tiên,Toàn xuống nhà,chàng mở cửa ngang hông hẻm rồi bước ra...
Thằng Tuấn thấy chàng liền hất hàm :
-Đm,mày muốn gì ?
Anh chàng nạn nhân lết lại dưới chân Toàn cầu cứu :
-Anh ơi...anh làm ơn...
Toàn nhìn Tuấn,chàng khẽ cau mày :
-Tụi mày cả đống mà lại đi ăn hiếp cái thằng nhỏ xíu ốm yếu như thế này không biết nhục hả ?
Tuấn xấn tới :
-Đm,kệ tao,mày biết cái con c...gì mà xía vô ? Mày đừng tưởng làm thầy giáo là ngon nha ?Chuyện ai làm nấy biết mày...
Toàn nhìn anh chàng nạn nhân rồi hỏi :
-Em mượn tiền xã hội đen à ?
Cậu ta gật đầu,kể lể :
-Tháng trước mẹ em bệnh phải vào nhà thương...Em không có đủ tiền nên tính mượn đỡ vài ngày...Nào có ngờ đâu...
Nhìn thấy cậu bé mặt mũi sáng sủa,Toàn nghĩ cậu không phải là loại người dối trá nên quay sang Tuấn :
-Tao sẽ trả số tiền đó...Bây giờ mày tha cho nó được chưa ?
Thằng Tuấn trợn mắt :
-Đm,mày ngon...Đưa tiền trước,nói chuyện sau mày !
Toàn móc bóp,đưa cho Tuấn hai triệu rồi đề nghị :
-Tiền đây,tao chỉ yêu cầu mày về sau đừng gây ồn ào trong lúc đêm khuya nữa...Tao muốn được ngủ yên giấc.Mày có quậy thì làm ơn đi chỗ khác được không ?
Giựt lấy số tiền trên tay chàng,Tuấn càu nhàu :
-Đm,có hai triệu mà nói nhiều quá...
Tuy nhiên nó cũng lên tiếng với bọn đàn em :
-Đm,về tụi bay...

Khi tụi giang hồ đi hết,Toàn mới ngồi xuống ân cần thăm hỏi chàng trai :
-Em có sao không ? Vào nhà anh băng bó,xức thuốc cho nha...
Cậu bé khẽ gật đầu...

...

Ngày Toàn thông báo sẽ đi dạy học ở TP.HCM thì bà Năm lẳng lặng bước đến tủ thờ,lấy ra một gói đồ đưa cho chàng.Bà nhìn thằng con trai của mình rồi khẽ bảo :
-Tùy con quyết định...Nhưng mẹ chỉ muốn ở lại quê thôi.Cuộc sống trên ấy xô bồ quá mẹ không thích nghi được...Nơi này lại còn mồ mả của cha con,mẹ không muốn để ông ấy hiu quạnh không ai nhang khói...
Mở gói đồ,Toàn kinh ngạc khi thấy những miếng vàng lá sáng choang...Tiếng bà Năm như ngậm ngùi :
-Tất cả là của ông nội con để lại...Ba và mẹ chưa bao giờ đụng đến dù có nhiều khi túng bấn ăn bữa trước phải lo chạy bữa sau...Giờ đây con ăn học thành tài,bước ra đời rồi nên mẹ đưa hết cho con.Con muốn làm gì thì làm...Mẹ tin con...
Toàn ôm chầm lấy bà,chàng nghẹn ngào :
-Con cảm ơn ba mẹ đã hy sinh lo lắng cho con quá nhiều...Con nhất định sẽ không làm gì sai trái đâu.Mẹ hãy yên tâm nha ?

Nhờ có số vàng đó,chàng mới mua được căn nhà nho nhỏ xinh xinh này đây...
Dạy học là nghề chàng yêu thích và Toàn lại là một người an phận nên tuy ở Sài Gòn hoa lệ mà chàng chẳng giao du với ai.Cứ hết giờ dạy là Toàn chạy xe về nhà rồi làm bạn với cái máy tính suốt...
Người trong hẻm lúc đầu hơi tò mò vì cách sống khép kín của chàng,nhưng khi biết được Toàn là thầy giáo rồi thì họ rất ngưỡng mộ.Những lúc thấy Toàn bước ra khỏi nhà hoặc vừa về đến thì họ lại xầm xì lớn tiếng cố ý chọc chàng :
-Thầy giáo sống có một mình đó mấy người...
-Ảnh đẹp trai ghê...
-Dễ thương quá hà...
-Anh gì đó ơi...
Những lần như vậy không hiểu sao tay chân Toàn lại luống cuống và đỏ cả mặt mày...

...

Hôm nay Toàn đang ngồi trước ban công nhìn xuống đường bỗng nghe có tiếng gõ cửa từ phía ngang hông nhà.Vì phía dưới mặt tiền chàng đã cho các cô cậu trẻ tuổi thuê mở tiệm uốn tóc trang điểm nên mọi liên lạc của chàng đều là cánh cửa dưới chân cầu thang mở ra hẻm này thôi.
Toàn mỉm cười khi thấy Thành (anh chàng nạn nhân hôm nọ)nên vội vã :
-Mẹ em khỏe chưa ?
Cậu đưa cho chàng cái túi xách rồi trả lời :
-Dạ ...mẹ em hết bệnh rồi ! Mẹ mua ít đồ kêu em sang gửi cho anh ăn lấy thảo...
Thành đưa tay lên gãi đầu ,cậu ấp úng :
-Còn số tiền...mẹ nói anh ...yên tâm.Từ từ mẹ đi bán lại sẽ hoàn trả cho anh...Anh đừng giận nha ?
Toàn bật cười :
-Không sao đâu mà...
Chàng đề nghị :
-Em có rảnh không ? Mình vào nhà đi...
Thành lắc đầu :
-Dạ thôi anh ! Em phải đi kiếm việc làm phụ mẹ...
Rồi cậu từ giã...Thấy bóng Thành lầm lũi bước đi,trong lòng chàng bỗng dâng lên một niềm thương cảm...
''Thật tội nghiệp cho nhóc...Mới mười tám tuổi đầu mà đã phải bước ra đời sớm rồi...Họ cũng mẹ góa con côi như mình nhưng sao lại chịu lắm nỗi gian truân như thế ?''


Tối đó,Toàn cứ trằn trọc thao thức mãi.Chàng định tìm cách giúp cho mẹ con cậu bé ấy nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra phương pháp nào thỏa đáng nên đi vào giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị...
Bỗng chàng giật mình khi nghe có tiếng đập cửa từ phía dưới nhà...
Toàn bước xuống...
Chàng há hốc miệng,ú ớ không thốt được ra lời...

Bởi vì trước mắt chàng là thằng Tuấn du đãng đang oằn oại với thân hình đầy máu...

Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Người tình du đãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Người tình du đãng   Người tình du đãng I_icon_minitime29/7/2011, 12:53 am

Nó cất giọng thều thào :
-Đm,tao bị tụi bên quận X...chơi xấu ! Mày...mày...cứu...tao !
Toàn tuy hết hồn nhưng cũng kịp nghĩ : Gần chết rồi mà mở miệng cũng không quên chửi thề...Hết nói nỗi !
Chàng nhanh chóng lôi Tuấn vào trong nhà,chùi sạch vết máu từ ngoài hẻm rồi lẹ làng đóng cửa lại...

...

Mấy ngày sau...
Khi Toàn đi dạy về thì thằng Tuấn đã biến mất...Nó chỉ để lại những dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy :
''Tao cảm ơn mày đã kêu bác sĩ đến tận nhà lo thuốc men cho tao.Mấy ngày nay mày lại lo cơm nước cho tao nữa...Mày yên tâm,tao là kẻ trượng phu hảo hán nên luôn quan niệm ''ân đền oán trả''...Một ngày nào đó,nếu muốn cần gì hãy gọi cho tao.Số điện thoại của tao là 090...''
Toàn bật cười.Chàng nhủ thầm : ''Cái thằng này viết chữ như gà bươi mà văn chương cũng nghĩa khí quá đi chứ ?''

Nhưng Toàn sống yên tĩnh chưa được bao hôm thì trong một đêm khuya nọ thằng Tuấn lại đến...

Lần này thì nó lịch sự hơn,không đập cửa ầm ầm nữa mà biết...nhấn chuông cho reo inh ỏi chơi !
Thấy Toàn vừa mở cửa vừa ngáp,nó cười hì hì :
-Đm,hôm nay tao đến để cảm ơn mày nè !
Nhìn thấy nó tay xách nách mang đủ thứ hầm bà lằng,Toàn đâm hoảng :
-Sao mày chuyên môn quậy tao lúc...nửa đêm không vậy ? Tao làm sao mà nhậu được giờ này ? Ngày mai tao còn phải đi dạy nữa...Thôi mày về đi...
Nó trợn mắt hét :
-Đm,dạy dạy cái con c...Ngày mai là chủ nhật mà ? Mày làm như tao khùng không biết ngày giờ gì hết chứ gì ?
Toàn thanh minh :
-Nhưng chủ nhật tao cũng bận họp...Tao không nhậu giờ này được đâu...
Nó không nói không rằng quăng tất cả mọi thứ vào trong nhà rồi có vẻ như ra lệnh :
-Đm,vậy mày chịu khó bỏ mấy cái thứ này vào tủ lạnh đi...Tối mai tao đến...
Toàn nhăn nhó :
-Mày...đừng...đến...được...không ?
Thằng Tuấn lại trợn mắt :
-Đm,đâu có được mậy ? Tao phải nhậu với ân nhân cứu mạng một lần thì mới được gọi là ''người trong giang hồ'' chứ ? Nếu tụi đàn em tao mà biết tao là kẻ không ra gì thì tao làm sao mà...sống ở trên đời được nữa...
Toàn bật cười vì câu nói ''văn chương'' của nó.Chàng gật gù :
-Ừ,nhưng chiều mai đi...chứ tối quá thì không được.Vì tao còn phải nghỉ dưỡng sức để đi dạy mà...
Nó tỏ vẻ suy nghĩ rồi miễn cưỡng gật đầu :
-Đm,chiều mai thì chiều mai...
Nó bỏ đi rồi,Toàn mới thở phào nhẹ nhõm...Chàng lo âu không biết mình đến khi nào mới thoát nạn khỏi cái thằng trời đánh này đây ?
Toàn lẩm bẩm tự trách mình :''Khi không rồi mua căn nhà này chi vậy trời ? Đúng là của rẻ là của hôi thật mà...Chán quá !

Vậy mà cả tuần liền nó biến mất tiêu khiến Toàn phải lấy đồ trong tủ lạnh ra đem cho gia đình chú Tám xích lô trong hẻm vì ngày thường chàng ăn uống rất đạm bạc.

Vào một buổi tối,khi đi dự tiệc sinh nhật của một đồng nghiệp về ngang qua khu chợ Y...Toàn bỗng giật mình vì chợt nhận ra một bóng dáng quen quen...Anh chàng đang lom khom bên chiếc xe rác .Bên cạnh là một người đàn bà nhỏ nhắn trông có vẻ khắc khổ làm sao...
Toàn chạy xe lại gần họ...
Thành ngẩng mặt lên...Cậu ấp úng :
-Anh...anh ...Toàn...kìa...mẹ !
Người đàn bà khẽ lấy cái nón lá ra khỏi đầu rồi cuống quýt :
-Chào...chào...cậu !
Toàn ngỡ ngàng :
-Sao em nói mẹ em đi bán trái cây ở chợ ?
Thành cúi mặt không trả lời...Thấy vậy mẹ cậu đành lên tiếng :
-Thật ra lúc trước tui bán trái cây trong chợ này.Nó không nói láo đâu cậu...Nhưng rồi tui bị bệnh...Nằm trong nhà thương cả tháng trời nên đứt vốn...Cũng may là ban quản lý chợ thương tình nên đồng ý cho tui làm công nhân vệ sinh ...Ban ngày nó làm bốc vác cho vựa cá...Đáng lẽ buổi tối nó phải ở nhà nhưng mà cứ nằng nặc đòi đi hốt rác với tui...Nó nói hai người thì sẽ nhanh hơn.Vả lại,nó sợ tui té như kỳ trước rồi vào bệnh viện một lần nữa...
Toàn nhìn Thành...khẽ trách :
-Vậy sao em lại dối anh để làm gì chứ ? Số tiền hai triệu mà hôm trước em trả cho anh là...
Mẹ của Thành ngắt lời chàng :
-Là tiền nó tạm ứng trước ở vựa cá đó cậu...Nó nói cậu cũng là thầy giáo nghèo nên ...
Toàn chua xót thở dài...Chàng nhìn qua phía bên kia đường...Ôi chỉ cách nhau có một quãng mà phía bên kia đèn xanh đỏ vàng từ các quán bar,vũ trường,nhà hàng quán nhậu liên tục nhấp nháy để phục vụ cho tầng lớp cao sang khi đêm về.Còn tại ngôi chợ này thì lại có hai con người cùng cực,lặng lẽ hốt từng đống rác để mưu sinh...


Đêm ấy,Toàn lại mất ngủ...

Đêm hôm sau nữa...
Chàng đang mơ màng lại nghe tiếng chuông cửa reo liên hồi...
Mở cửa,thấy thằng Tuấn miệng hãy còn nồng nặc mùi rượu,Toàn bực mình :
-Tao đã yêu cầu mày đừng quậy tao vào lúc nửa đêm rồi mà ? Tao đâu có thiếu nợ mày ?
Thằng Tuấn lè nhè :
-Đm,tao không muốn về nhà...Mày cho tao ngủ đỡ một đêm đi...
Toàn lắc đầu :
-Sáng tao phải đi dạy rồi...Mày đi đi...
Nó nhừa nhựa :
-Đm,ngày mai chủ nhật...Mày đừng nói là bận họp nữa nghe ?
Toàn chợt nhớ là ngày mai chủ nhật thiệt...Và dĩ nhiên chàng chẳng phải họp hành gì hết ráo nên đành miễn cưỡng lên tiếng :
-Ừ thôi mày vào đi...Tao sợ mày quá !

Bước lên gác,ngã vào giường của Toàn mà nó hãy còn lảm nhảm :
-Mẹ ơi...con hận mẹ...suốt đời...Tại sao bà lại bỏ rơi tôi hả...Tôi thề sẽ không tha thứ cho bà đâu...
Toàn nghe giọng của nó sao là lạ khiến chàng nổi cả da gà...


Suốt đêm ấy,Toàn đành phải lấy cái gối ôm rồi nằm xuống phía dưới chân giường...


Vì giấc ngủ cứ chập chờn nên khi Toàn tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao.Nhìn quanh quẩn không thấy thằng Tuấn nên chàng nghĩ là nó đã bỏ đi rôi...
Nhưng khi chàng vừa vào nhà tắm làm vệ sịnh lại nghe tiếng kéo cửa và giọng thằng Tuấn hát nho nhỏ :

''Ngựa hoang ...về tới bến sông rồi...
Cởi mở lòng ra với cõi đời...
Nhưng đời...làm ngựa hoang...chết gục...
Và trên lưng nó... ôi...còn nguyên những...vết thù...''

Toàn mỉm cười,nghĩ bụng :
-Cái thằng này...kỳ lạ thật !

Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Người tình du đãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Người tình du đãng   Người tình du đãng I_icon_minitime29/7/2011, 12:54 am




Bước lên cầu thang,vừa nhìn thấy Tuấn, Toàn muốn...bật ngửa !
Không biết nó tìm ở đâu ra mà chơi cái áo thun cá sấu và cái quần jean thật đẹp...Tóc tai chải gọn gàng nên khuôn mặt bỗng trở nên sáng sủa,đẹp trai quá chừng chừng...
Thấy Toàn nhìn không chớp mắt,nó cười hì hì :
-Đm,mày thấy tao sao ?
Toàn giả bộ nhăn mặt :
-Mày làm tao giật mình thiệt đó...Tao không ngờ mày ăn mặc nghiêm chỉnh thì coi cũng được ...Hôm nay trời gần sập rồi à ?
Nó cười giả lả :
-Đm,''đi với bụt mặc áo cà sa,đi với ma mặc áo giấy''mà ?Không lẽ làm bạn với thầy giáo mà dơ dáy quá đâu có được mậy?Tao muốn rủ mày đi Cần Giờ chơi,chiều về...
Toàn ngớ người :
-Đi chơi ư ?
Chàng tỏ vẻ phân vân,nghĩ ngợi...
Thấy Toàn cứ đi tới đi lui,nó bắt đầu bực bội nên nổi máu du côn :
-Đm,mời mày đi chơi mà mày nhăn nhó giống như sắp sửa vô trại giam vậy hả ?Sao bây giờ có đi không ? Nói mẹ đi...
Toàn hoảng hồn gật đầu lia lịa :
-Ừ...đi thì đi...
Nói xong chàng bước đến mở tủ lựa quần áo.Thằng Tuấn châm điếu thuốc rồi ngồi xuống bàn.Nó cằn nhằn trong miệng :
-Đm,cái thằng này hình như thích ''bạo lực''á ? ''Rượu mời không uống,muốn uống rượu phạt'' là sao ?
Nghe Tuấn hôm nay chơi toàn danh ngôn,tục ngữ khiến Toàn phì cười...Chàng vừa thay đồ vừa chọc nó :
-Mai mốt mày cứ ăn nói như thế nha ? Và nhớ đừng chửi thề là ok lắm đó...
Nó quay lại nạt chàng :
-Đm,thây kệ tao...Mày cười cái con c...gì ?
Thấy nó bắt đầu ''xổ nho'',Toàn sợ quá nên im bặt...


Bãi biển Cần Giờ chiều chủ nhật hôm ấy đông nghẹt khách...

Tiếng thằng Tuấn rù rì :
-Đm,má tao bỏ tao mà đi khi tao mới năm sáu tuổi gì đó...Tao hận bả suốt đời...Tao thề nếu mà gặp lại bả thì...thì...tao...sẽ...
Toàn thấy nó bắt đầu nhừa nhựa và chàng cũng muốn ngất ngư rồi nên cũng gật gù theo.Tuy vậy,chàng cố lái câu chuyện sang hướng khác :
-Nhưng mày hãy còn ba mà ? Ổng không lo cho mày sao ?
Nó xua tay :
-Đm,ổng là cái con c...gì chứ ? Ổng chỉ biết suốt ngày ăn nhậu rồi về đánh đập tao thôi...Lúc tao còn nhỏ,ổng bắt tao đi móc túi về đưa cho ổng nữa...Hôm nào tao không chôm chỉa được cái gì thì hôm ấy ổng đánh tao te tua ...
Toàn thở dài :
-Biết đâu ba mày không lo làm ăn nên má mày mới bỏ đi ? Tại sao mày không chịu tìm hiểu mà vội vàng kết án bả vậy ? Theo tao nghĩ đàn bà ít khi nào bỏ con lắm...
Tuấn gật gù :
-Ừ,có đôi khi tao cũng nghĩ vậy...Nhưng mà tao vẫn hận bả...Tại sao bả lại không mang tao theo cùng ?Tại sao bả để tao ở lại với một người cha chẳng ra gì...
Toàn trầm ngâm :
-Đâu có ai lựa chỗ để chui ra đâu ? Dù sao đó cũng là ba mày...Bây giờ ổng ra sao rồi ?
Nó thở dài :
-Ổng bị nghiện...suốt ngày nằm ở nhà đợi tao đem tiền về thôi...
Toàn khẽ lắc đầu...
Cả hai rơi vào im lặng...
Lát sau,thằng Tuấn mới lên tiếng :
-Đm,nói gì vui vui đi...Đi chơi mà nãy giờ nói toàn cái gì không à ? Buồn thấy mẹ...
Toàn bật cười :
-Ừ...
Rồi chàng hỏi :
-Mày bao nhiêu tuổi rồi ?
Nó đáp :
-Tao 24,còn mày ?
Toàn khoái chí,la lớn :
-Tao 25...vậy mày phải kêu tao là anh nghe chưa ?
Nói xong chàng bỏ chạy...Thằng Tuấn bực bội rượt theo...Vừa chạy nó vừa hét :
-Đm,anh anh cái con c...Mày ngon thì đứng lại coi !


Đang chạy Toàn bỗng sững lại khi thấy phía trước có một nhóm người đang bàn tán chỉ chỏ về phía biển.Vừa lúc ấy Tuấn cũng chạy đến...
Tiếng một người đàn bà nức nở :
-Có ai cứu dùm con tôi không ? Làm ơn đi...
Toàn đưa mắt nhìn...Xa xa,hình như có cánh tay của ai đó đưa lên rồi thụp xuống...tỏ vẻ như cầu cứu...
Toàn hãy còn đang nghĩ ngợi thì thằng Tuấn đã vội vã lao mình xuống biển...

Lát sau,nó đã đưa được cậu bé vào bờ...Lúc này nhân viên cứu hộ cũng vừa tới,họ nhanh chóng đưa nạn nhân vào trạm y tế trong khu du lịch...
Khi thằng bé vừa mở mắt,bà mẹ mừng quá nên quỳ xuống lạy thằng Tuấn.Bà vừa nói vừa khóc :
-Tôi đội ơn cậu suốt đời...Nếu rủi nó có mệnh hệ nào thì tôi không làm sao mà sống được cậu ơi...Nó là cháu đích tôn của bên chồng tôi...Cậu ơi cậu,cậu tốt quá...
Thằng Tuấn đỡ người đàn bà đứng dậy,nó nhăn nhó thấy mà thương :
-Đm,chuyện nhỏ thôi mà...
Rồi nó lôi Toàn đi khỏi nơi đó...

Vì trời đã tối nên nó đề nghị :
-Đm,ngủ lại sáng mai về mày !
Toàn hãy còn đang xúc động vì chuyện vừa rồi nên vui vẻ gật đầu.Chàng gọi điện cho một đồng nghiệp nhờ dạy dùm vài tiết của ngày mai.Xong xuôi hết,Toàn quay lại chọc nó :
-Mày giỏi lắm...Tao không ngờ mày cũng hảo hán quá đi chứ ?
Nó trợn mắt,đưa tay thụi chàng :
-Đm,có bao nhiêu đó cứ nói hoài...Chuyện bình thường thôi mà !



Nửa đêm,Toàn tỉnh giấc...
Bật ngọn đèn ngủ,chàng ngồi dậy nhìn Tuấn...
Nó hãy còn ngủ say sưa ...Nhìn gương mặt của Tuấn lúc này trông hiền lành hơn ban ngày rất nhiều nên trong lòng Toàn bỗng dạt dào tình cảm...Một thứ tình cảm khó nói nên lời...
Không thể nào dằn được cảm xúc đang trào dâng nên Toàn từ từ cúi xuống ...Chàng run run đặt nụ hôn đầu đời lên môi Tuấn...



Ngoài kia,biển Cần Giờ về đêm thật yên tĩnh làm sao...

...

Sáng hôm sau trên đường về thằng Tuấn cứ im lặng khiến Toàn lo lắng...Chàng không biết khi nó phát hiện ra mình là loại người như thế thì nó sẽ đối xử với chàng sao đây ?Ngồi sau lưng Tuấn mà chàng cứ nghĩ ngợi mãi...
Thế cho nên khi nó bỗng nhiên lên tiếng làm chàng giật mình :
-Đm,lúc nửa đêm...mày làm cái gì vậy ?
Toàn chối phắt :
-Tao...tao đâu có làm gì ?
Nó tỏ vẻ trầm ngâm rồi buông một câu :
-Đm,không có thì...thôi !

Về đến nhà Toàn,nó liền nói :
-Đm,thôi tao về coi ông già ở nhà sao rồi...Có gì hôm nào tao ghé thăm mày nha ?


Những ngày sau đó,Toàn cảm thấy trống vắng hình như thiếu thiếu một cái gì ...
Chàng thầm mong Tuấn sẽ đến quậy mình lúc nửa đêm như những lần trước để có cơ hội được gặp lại nó...được nhìn thấy nó cười...và nghe câu chửi thề quen miệng phát ra từ miệng của nó...
Vì nghĩ vậy nên đêm nào cũng như đêm nấy, chàng cứ thao thức,chờ đợi...
Nhưng mà mấy tuần liền Tuấn vẫn biệt tăm...


...


Vào một buổi chiều thứ bảy khác...
Trên đường về nhà,xe Toàn bỗng trở chứng...Lui cui sửa hoài mà nó vẫn không nổ nên cuối cùng chàng đành phải dắt đi...
Bỗng chàng nghe tiếng gọi :
-Anh...anh Toàn !
Toàn đưa mắt nhìn...Từ một tiệm sửa xe bên đường,nhóc Thành chạy ra,cười đon đả :
-Xe anh bị hư à ? Để em sửa cho !
Trong lúc Toàn vẫn còn đang trố mắt vì ngạc nhiên thì Thành vừa dắt xe vào tiệm vừa nói :
-Buổi chiều em lại đây học sửa xe...
Chàng buột miệng :
-Thế à ? Bao lâu rồi...
Thành cười :
-Dạ cũng gần một tháng rồi anh...Em định học xong sẽ tìm một chỗ nào đó gần chợ Y...để hành nghề.Mẹ nói em ốm yếu mà làm bốc vác hoài không nên...May mà có bác bảo vệ trong chợ thương nên giới thiệu cho em đến đây...
Toàn gật gù tỏ vẻ đồng tình...

Chỉ một lát sau,xe chàng đã nổ máy ngon lành.Thấy Toàn móc bóp,Thành xua tay :
-Thôi mà anh...Em không lấy tiền đâu...
Người chủ tiệm cũng lên tiếng :
-Nó ngoan lắm chú...mà cũng sáng dạ nữa.Tui định truyền hết nghề cho nó đó...
Thấy cũng đã gần tối nên Toàn xin phép ông ta cho Thành về chung với chàng.Dĩ nhiên là người chủ tiệm vui vẻ bằng lòng liền...
Ngồi sau lưng chàng,cậu cứ líu lo đủ thứ chuyện khiến Toàn cũng vui theo...
Đi ngang qua tiệm ăn,cậu bỗng nhéo vào hông chàng rồi đề nghị :
-Mình ghé quán ăn đi anh...Em muốn mời anh một bữa...
Chàng quay lại chọc cậu :
-Ái da,ngon thế ? Nhưng mà em có tiền không đó ?
Thành cười,khoe hàm răng trắng tinh :
-Dạ,lúc nãy khi vào trong nhà thay đồ...ông chủ có cho em mấy trăm ngàn.Ổng nói em làm tốt nên lâu lâu thưởng công cho em...Anh đừng từ chối nha ?
Toàn mỉm cười rồi khẽ gật đầu...

Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Người tình du đãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Người tình du đãng   Người tình du đãng I_icon_minitime29/7/2011, 12:55 am



Vì thuận đường nên cứ mỗi ngày khi dạy về chàng đều ghé thăm nhóc.Thỉnh thoảng hai anh em lại đi uống cafe rồi nói chuyện trên trời dưới đất vậy mà vui...
Nhóc Thành tỏ vẻ quyến luyến với Toàn lắm.Cậu thường hay nói :
-Phải chi em có một người anh thì...hay biết mấy !
Những lúc như thế,chàng đều cười :
-Thì anh vẫn là anh của em thôi...
Vậy mà hôm nọ,cậu bỗng buông một câu khiến chàng sững sờ :
-Nhưng em thích anh đóng một vai trò khác kìa...Em không thích anh là anh của em đâu...
Chỉ có câu đó mà khiến chàng phải suy nghĩ mấy ngày liền...
Toàn thầm nghĩ :
-Hay là nhóc cũng là...
Nhưng chàng vội lắc đầu : Không thể như thế được,Thành còn nhỏ quá...


...

Đã hai tháng trôi qua...
Tuấn vẫn không đến tìm chàng như đã hứa...

Trong khi Toàn cứ mỏi mòn chờ đợi và đến lúc không còn hy vọng gì nữa thì vào một đêm khuya nọ,nó lại đến...
Vẫn nồng nặc mùi rượu và câu nói đầu tiên của nó là :
-Đm,tao muốn ngủ ở đây một đêm...
Nhưng lần này thì Toàn không cằn nhằn nó nữa.Chàng nở nụ cười tươi và lên tiếng :
-Ừ...mày vào đi !

Vừa ngồi vào bàn,nó bỗng bật khóc :
-Đm,ông già tao chết rồi...

Toàn lặng người :
-Trời...
Nó lẩm bẩm :
-Đm,mới chôn xong hồi hôm qua...Ổng chích thuốc quá liều...Mấy người ở ủy ban phường đi quyên góp cho ổng một cái hòm...Tao rối trí quá nên đâu có biết phải làm sao?
Toàn buột miệng :
-Sao mày không cho tao hay để tao giúp một tay ?
Nó lắc đầu :
-Đm,tao nợ mày nhiều quá...Tao không muốn làm phiền mày nữa...Chẳng qua hôm nay khi về nhà...tao bỗng cảm thấy sợ khi phải ở có một mình...Mày đã nói đúng,dù sao thì ổng cũng là cha tao...Mặc dù ổng chẳng là cái con c...gì trong tim tao hết nhưng mà hai cha con cũng bên nhau suốt hai mươi mấy năm trời...Tự nhiên bây giờ tao chỉ còn lại có một mình...
Bỗng dưng nó lại khóc rống lên :
-Đm,tao chỉ còn có một mình trên đời...Tao phải làm sao đây ? Mày ơi...
Toàn đến bên nó,chàng vỗ vai bạn :
-Nếu mày không ngại thì...cứ ở đây ! Tao ở Sài Gòn này không bà con thân thuộc...Tao cũng vẫn sống mà ? Đâu có sao ?
Nó lắc đầu :
-Đm,nhưng mày khác...Tao khác ! Mày ra đường ai cũng kính trọng...Còn tao ? Tao đâu là cái thá gì chứ ?
Nó bỗng hạ giọng :
-Đm,không hiểu sao mỗi khi buồn...tao lại nhớ đến mày ! Tao có một con bồ nhưng nó chỉ cười khi tao đem tiền cho nó.Còn khi tao sạch túi thì nó lại dửng dưng...Đm,nó là một cái con khốn nạn nhất trên đời...
Nói xong,nó bước đến tủ lạnh,lấy mấy lon bia mà kỳ trước khi nó đưa nguyên thùng,Toàn đã bỏ vào đó vì không ai uống.Nó khui một hơi mấy lon rồi cứ uống cạn hết lon này tới lon khác...
Toàn sợ quá nên khuyên :
-Mày đừng uống nữa...Đi ngủ đi...
Nó nhìn chàng rồi nạt :
-Đm,ngủ ngủ cái con c...Còn giấc ngủ ngàn thu nữa mà cứ ngủ hoài làm gì ? Từ từ ngủ không có gì phải gấp hết...Như cha tao đó,bây giờ ổng sẽ chẳng bao giờ thức nữa đâu,huhuhu...
Khóc cho đã đời rồi nó nhìn chàng đăm đăm :
-Đm,mày đi ngủ trước đi...Mai còn phải đi dạy nữa ! Tao uống một mình thôi...
Toàn khẽ lắc đầu nhưng lại thầm nghĩ : Nó bắt đầu biết quan tâm đến mình hồi nào vậy cà ?

Sáng thức dậy,thấy nó hãy còn nằm chèo queo dưới sàn nhà nên Toàn lấy cái gối xuống,khẽ nâng đầu nó đặt lên trên đó.Chàng lấy tấm mền đắp cho Tuấn rồi lại bàn viết lên tờ giấy :
"Tao đi dạy đến trưa mới về...Mày có đói thì cứ mở tủ lạnh rồi lấy thịt tao bằm sẵn để trong ngăn đá nấu cháo ăn cho lại sức nha ?Khi nào đi nhớ bóp ống khóa lại là được.Hãy giữ lấy chìa khóa và lúc nào mày đến mà tao không có ở nhà thì cứ tự nhiên đi ha ?''


Vậy mà khi chàng đi dạy về thì nó hồ hởi ra mở cửa rồi giục :
-Mày đi tắm rồi ăn cơm...Tao đợi mày về ăn chung cho vui !
Toàn hơi bất ngờ...vì hình như đây là lần đầu tiên nó mở miệng mà không có tiếng ''Đan Mạch'' ở phía trước câu thì phải ?
Lại còn nấu cơm nữa ư ? Chàng vui sướng nghĩ thầm...



...


Bữa cơm hôm ấy Toàn ăn rất ngon miệng mặc dù Tuấn chỉ nấu có mỗi món thịt kho tiêu mà thôi...
Ăn xong,chàng nhìn Tuấn rồi nói :
-Mày đi tắm đi,lấy quần áo trong tủ của tao mà mặc rồi đưa đồ đây,tao giặt cho...
Nó cười khì khì rồi giơ tay :
-Tuân lệnh đại ca...
Tuấn vừa tắm vừa ca hát vang trời :

''Một hôm...ngựa bỗng thấy...thanh bình
Thảm cỏ tình yêu...dưới chân mình
Ân tình...mở cửa ra...với đời
Ngựa hoang ...bỗng...thấy...mơ...
Để...quên...những...vết...thù...

Ngựa hoang...muốn về tắm sông...nhẫn nhục
Dòng sông...mơ màng...mát trong...thơm ngọt...
Ngựa hoang...quên thù oán căm...
Từ ...nơi... tối... tăm...
Về... miền...tươi... sáng...''

Toàn phì cười,nghĩ bụng : Cái thằng này mới khóc đó lại cười đó...Thật khó hiểu quá đi thôi !

Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Người tình du đãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Người tình du đãng   Người tình du đãng I_icon_minitime29/7/2011, 12:55 am




Chiều đó,hai thằng ra ban công ngồi uống bia lai rai chơi...
Đang nói chuyện vu vơ bỗng nó nắm lấy bàn tay Toàn rồi buột miệng:
-Tao ước chi phải mày là...con gái thì tốt biết mấy?
Toàn hết hồn,lắp bắp :
-Tại...sao...mày...lại...có...ý...nghĩ... ấy?
Nó cười buồn :
-Thì để tao...cưới mày chứ chi ?Vậy cũng hỏi...
Nó trầm ngâm :
-Lúc chiều thấy mày ngồi giặt đồ rồi sau đó lăng xăng đi chợ nấu cơm thì tao bỗng có ý nghĩ lạ lùng đó...Tự nhiên tao lại đi so sánh giữa mày và con bồ tao và thấy khác xa một trời một vực...Ở bên mày không hiểu sao tao lại có cái cảm giác yên bình và thoải mái hơn cái con quỷ cái kia nhiều...Mày có thấy tao kỳ cục không ?
Toàn đỏ mặt,chàng lấp liếm :
-So sánh gì vô duyên quá ! Tao là con trai mà ? Làm sao mà tao với mày lại có thể...
Nó gật gù :
-Thì đó...Bởi vậy tao mới mong mày là con gái...


Nhậu đến tối thì nó từ giã ra về...Lúc bước ra cửa nó bỗng quay lại nhìn sâu vào đôi mắt Toàn rồi cất giọng chậm rãi :
-Nhưng nếu như mày là...gay thì có lẽ tao sẽ suy nghĩ lại ! Tao nhất định thương mày hoài luôn đó nghe !
Toàn nghe mà rụng rời...

Vậy mà Tuấn lại bỏ đi mất biệt luôn cả tháng không thèm ghé thăm Toàn.Nó bỏ mặc cho chàng một mình ngồi suy nghĩ đến câu nói ấy để mà hy vọng,mà chờ đợi...
Toàn mong gặp lại nó từng giây từng phút để thú nhận với nó tất cả...Bởi vì nó đã nói như thế thì chắc có lẽ trong cái đêm ở Cần Giờ nó đã không ngủ say như Toàn nghĩ...Nó đã biết và vẫn nằm im...Toàn nghĩ ngợi mãi rồi chàng tự trách mình : Sao mình lại khờ như thế nhỉ ? Tuấn đã mở lời mà sao mình lại không hiểu ý của nó chứ ?
Chàng rên rỉ :
-Tuấn ơi,mày hãy trở lại đây đi...Mày có biết là tao nhớ mày lắm không ?


...


Vào một buổi chiều...
Toàn đang nằm đọc sách trên gác thì nghe tiếng chuông cửa reo vang...
Chàng mừng rỡ chạy xuống vì cứ đinh ninh là Tuấn đến...nhưng khi mở cửa chàng lại thấy Thành đứng đó với nụ cười tươi rói...
Cậu lên tiếng :
-Mẹ em kêu em đến để mời anh về nhà ăn một bữa cơm...
Toàn thắc mắc :
-Có chuyện gì vui hả nhóc ?
Cậu gật đầu :
-Dạ,nhờ có quỹ xóa đói giảm nghèo của phường...họ cho mẹ em vay một số vốn nên mẹ em bán trái cây lại rồi đó anh...Và...
Toàn nắm lấy tay cậu,lắc mạnh :
-Và sao nữa ? Em cứ lấp lững hoài làm anh hồi hộp quá !
Nhóc đưa tay gãi đầu :
-Em lại được phường cho phép ngồi sửa xe ở ngay góc ngã tư đường A...và X...nữa đó anh! Em mới khai trương hồi sáng...
Toàn mừng rỡ :
-Thế cho nên mẹ và em tổ chức ăn mừng à ? Hôm nay em làm được không ?
Thành gật đầu :
-Dạ ,sửa tới trưa thì em được một trăm mấy...Mẹ kêu em nghỉ sớm để về nhà tiếp mua đồ ...
Rồi cậu nói nhỏ :
-Thật ra mẹ em chỉ mời một mình anh thôi à...Mẹ muốn anh đến chia vui và để nói lời cảm ơn với anh ...
Toàn nhăn trán :
-Chuyện đó lâu rồi mà ? Em cũng đã trả tiền lại cho anh rồi còn gì ? Anh có giúp gì được cho em đâu ?
Thành lắc đầu :
-Nhưng đối với mẹ và em thì không thể nào xem là chuyện nhỏ được...Mẹ đã từng nói với em là ''một miếng khi đói bằng một gói khi no''.Ai mà giúp mình trong cơn hoạn nạn thì mình phải nhớ ơn suốt đời...
Toàn mỉm cười,giục nhóc :
-Em với mẹ thiệt là...Ừ thôi mình đi !

...


Vậy mà chỉ mấy ngày sau ,cậu đã chạy đến nhà chàng vừa báo tin vừa khóc :
-Anh ơi, em bị tụi xã hội đen lấy hết đồ nghề rồi...Huhuhu...
Toàn hết hồn nắm lấy tay cậu :
-Tại sao lại như thế ?
Thành tức tưởi :
-Bọn họ đến gây sự đòi em đóng tiền bến bãi gì đó.Em nói chỗ này là của phường cho em ngồi nhưng họ vẫn không nghe.Họ kêu em phải đưa hai chỉ vàng thì mới được hành nghề...Họ cảnh cáo em mấy lần nhưng em không có vàng làm sao mà đưa ? Cho nên tối nay khi em ăn cơm xong,vừa đem đồ nghề ra để làm thêm thì họ đến...
Toàn nhăn mặt :
-Trời ơi...cái bọn vô lương tâm...
Chàng nắm lấy tay nhóc :
-Em có nhớ mặt mũi của đứa nào trong bọn nó không ?
Thành nhìn chàng,cậu gật đầu :
-Hình như có một anh...giống như cái người mà lần đó ép em đến đầu hẻm này để đòi tiền đó anh...
Toàn bất ngờ nên buông tay Thành ra...Chàng lẩm bẩm :
-Không lẽ lại là mầy sao Tuấn ?...

Chàng chợt nhớ ra tờ giấy mà Tuấn lúc trước có ghi số điện thoại cho mình nên nắm lấy tay Thành kéo lên gác :
-Em theo anh đi...
Nhưng chàng lục lọi mãi cũng không tìm thấy và chẳng thể nào nhớ đã bỏ nó ở đâu.Chàng thầm trách ngày đó đã không lưu số của Tuấn vào máy di động của mình nên chắc lưỡi :
-Mất tiêu rồi...
Thấy thái độ thảm não của chàng,Thành thắc mắc :
-Anh đang tìm gì vậy ?
Toàn quay lại nhìn Thành :
-Mẹ em có biết chuyện này chưa ?
Nhóc lắc đầu :
-Em vừa bị thì chạy đến anh liền...Em sợ mẹ lo nên không dám về nhà...
Toàn gật đầu :
-Ừ,bây giờ em cứ về nhà và bình tĩnh đừng nói gì với dì hết nha ? Sáng mai chủ nhật anh rảnh,em đến đây rồi anh sẽ đưa em đi mua đồ lại...Coi như là em vẫn bình thường không có gì nghe ?
Thành cau mày :
-Nhưng...
Chàng nạt cậu :
-Nhưng...nhưng cái gì ? Không lẽ em muốn cho mẹ biết chuyện này sao ? Tạm thời cứ như thế đi...Từ từ rồi tính...


...


Sáng hôm sau,chàng đưa Thành đến tiệm sửa xe hôm nọ.Người chủ tỏ vẻ thông cảm nên gật đầu bán lại cho nhóc bộ đồ nghề với giá hữu nghị.Còn những phụ tùng thay thế mà cậu đã ứng trước thì ông vui lòng để cho Thành làm trả dần dần.Ông ta nói với Toàn :
-Không biết mấy ông nhà nước quản lý như thế nào mà để tụi du đãng lộng hành quá xá...Tui mà làm lớn thì sẽ ra lệnh bắt hết tụi nó xử bắn cho rồi...Mấy cái thứ lưu manh,mất dạy đó cho sống làm gì cho tốn cơm...
Ông còn nói :
-Chú phải làm sao coi chừng đó...Rủi tụi nó tới làm khó dễ thằng Thành nữa thì sao ?
Toàn ngẫm nghĩ thấy lời ông ta nói có lý nên sau khi xong xuôi hết thì chàng đưa Thành đến một tiệm điện thoại di động...
Mua cho cậu một cái loại rẻ tiền,chàng lưu số điện thoại của mình vào máy nhóc rồi mới lên tiếng :
-Có chuyện gì thì em nhớ trì hoãn rồi tìm cách báo tin cho anh nha ? Anh sẽ đến liền...
Thành rơm rớm nước mắt :
-Em cảm ơn anh nhiều lắm...Em sẽ tìm mọi cách hoàn trả lại cho anh trong thời gian sớm nhất...Anh đừng lo nghe ?
Toàn cười,chàng cú đầu nó :
-Ừ...nhớ trả cho anh đó nha ? Em thiệt là...


Đúng như lời ổng chủ tiệm sửa xe đã nói...Chỉ vài ngày sau,trong lúc ngủ say thì chàng đã nghe tiếng điện thoại của mình reo...
Phía bên kia là tiếng của nhóc Thành đang nức nở :
-Anh ơi,tụi nó...tụi nó...
Chỉ vậy thôi là Toàn đã biết...Chàng vội vàng mặc quần áo rồi phóng xe như bay đến ngã tư ấy...
Thằng Tuấn vừa thấy chàng đã nhăn mặt :
-Tại sao...lại ...là...mày...nữa ?
Toàn cau mày :
-Mày làm gì mà cứ ăn hiếp nó hoài vậy ? Đây đâu phải là hành động trượng phu hảo hán mà mày từng nói với tao khi xưa chứ ?
Nó im lặng...Lúc đó mẹ của Thành hình như nghe ai báo tin nên cũng vừa chạy đến...
Bà nhìn kỹ thằng Tuấn rồi lắp bắp :
-Con...con ...có...phải...là...thằng...Tuấn...không ?
Tuấn lùi ra xa,nó trợn mắt nhìn người đàn bà rồi cất tiếng :
-Đm,bà là ai ? Sao lại biết tên tôi ?
Mẹ của Thành quỵ xuống,bà bật khóc :
-Mẹ...là...mẹ...của...con...đây !
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Người tình du đãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Người tình du đãng   Người tình du đãng I_icon_minitime29/7/2011, 12:56 am




...

Đêm khuya ấy trong căn nhà tồi tàn của mẹ con Thành...
Tiếng mẹ Thành ngậm ngùi :
-Ngày đó mẹ chỉ là một cô công nhân bình thường...Trong một buổi tối làm ca đêm về,mẹ chẳng may bị một bọn cướp chận đường hành hung định làm nhục...Thời may sao ba tụi con ở đâu xuất hiện kịp thời để cứu mẹ...Cảm cái nghĩa đó nên chẳng bao lâu mẹ về ở với ba tụi con...Nhưng mà ''thức khuya mới biết đêm dài'',sống với nhau một thời gian thì mẹ phát hiện ra ba con chỉ là một kẻ vô công rồi nghề...Lại suốt ngày ăn chơi đàn đúm như hồi trai trẻ...Khi sinh Tuấn ra mẹ cứ nghĩ cha sẽ bình tâm lại lo làm ăn để nuôi vợ nuôi con...Nhưng mà,ông ấy vẫn chứng nào tật nấy...không có một chút gì gọi là trách nhiệm...Một mình mẹ làm sao mà lo toan hết tất cả khi mà cái câu ''đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn'' lại quá xa vời...
Bà bỗng thở dài rồi ngập ngừng :
-Vì tuổi đời mẹ lúc đó hãy còn trẻ,suy nghĩ còn nông cạn nên khi con chưa đầy sáu tuổi và trong một lúc quẫn trí ...mẹ đã âm thầm bỏ đi...
Tuấn đứng lên,nó nhìn người đàn bà bằng đôi mắt căm hờn :
-Thế tại sao bà lại không dẫn tôi theo cùng ? Bà...bà...
Mẹ Thành u buồn nhìn cậu .Bà thổn thức qua tiếng nấc :
-Mẹ chỉ có một mình bơ vơ...giữa Sài Gòn hoa lệ này...Mẹ không biết có tự lo cho bản thân mình được hay không nữa thì làm sao dám đưa con theo ?
Bà đứng lên,bước đến gần Tuấn :
-Vả lại,lúc đó mẹ vừa phát hiện mình lại ...mang thai.Ít tháng sau mẹ phải sinh nở trong cảnh khốn cùng.Nó chính là thằng Thành em ruột của con đây.Một mình mẹ làm sao đùm bọc được hai đứa con trong khi tuổi đời hãy còn quá trẻ?Phần khác,mẹ nghĩ khi để con lại ắt cha con sẽ nhận ra bổn phận của mình mà lo làm ăn chăm sóc cho con...Dù sao ông ấy cũng có một mái nhà đụt nắng che mưa hơn mẹ...
Tuấn lùi ra xa...Nó lắc đầu :
-Làm sao tôi có thể tin lời bà chứ ? Bà đừng có gạt tôi...
Người đàn bà vén tay áo chậm nước mắt rồi nghẹn ngào :
-Đằng sau vành tai trái của con có một cái bớt...
Thành nghe vậy bèn chạy tới.Cậu nhón chân lên vạch vành tai bên trái của Tuấn xem rồi mừng rỡ :
-Đúng rồi mẹ ơi...Vậy anh ấy là...anh của con phải không ? Hay quá,con có anh rồi...
Cậu nhìn Tuấn cười toe toét :
-Anh...anh...hai !
Trong khi đó,mặt Tuấn bỗng tái đi...Nó lùi ra cửa hét lớn :
-Không ! Tôi không phải là con của bà...
Rồi nó bỏ chạy...
Người đàn bà kêu gào :
-Đừng đi...con ơi ! Quay lại đây nghe mẹ nói nè...
Bỗng bà ngã quỵ khiến Toàn hoảng hốt.Chàng đành bỏ ý định rượt theo Tuấn,chạy đến đỡ bà dậy và giục Thành :
-Em kêu dùm anh một chiếc taxi nhanh lên...

...


Nửa tháng sau...
Toàn vừa ở chỗ Thành về và mới ngã lưng được một chút thì nghe có tiếng đập cửa...nên vội vã bay xuống cầu thang.
Thằng Tuấn đứng đó... mặt mũi nó bơ phờ,hốc hác làm sao...
Vừa lên trên gác,nó liền bước đến tủ lạnh lấy mấy lon bia rồi tu ừng ực...
Hiểu tâm trạng nó lúc này nên Toàn cũng im lặng...Chàng cũng khui một lon rồi cùng uống với Tuấn.
Lát sau,nó mới lên tiếng :
-Tao mới vừa ở chỗ đó về...
Toàn gật đầu :
-Lúc nãy tao cũng có đến thăm dì...
Nó bỗng bật khóc :
-Tao không phải là con người ... Có ai là anh mà lại đi hút máu của em ruột mình tới những mấy lần chứ ?Mày nói đi,tao là ai ?...
Toàn lắc đầu :
-Lúc trước mày không biết...Mà đã không biết thì không có tội...Mày đừng tự dằn vặt mình nữa...
Nó đưa cặp mắt buồn bã nhìn chàng :
-Tao thương mẹ tao lắm...Mà tao cũng thương thằng Thành nữa...
Toàn gật gù :
-Ừ...bây giờ gia đình đoàn tụ rồi...Mày không còn cô độc như trước nên mày phải sống đàng hoàng nghe chưa ?
Nó khẽ gật rồi đưa tay quẹt nước mắt.Giọng của nó trở nên hồ hởi :
-Ừ...tao đã tìm ra lẽ sống của đời mình rồi...Từ đây tao sẽ làm ăn lương thiện để lo cho mẹ tao lúc tuổi già...Tao cũng phải lo cho thằng Thành có nghề nghiệp đàng hoàng nữa...
Nó nhìn Toàn rồi ấp úng :
-Tao cảm ơn mày đã hết lòng với mẹ và em tao trong thời gian trước đây...Gia đình tao mắc nợ mày nhiều quá !
Toàn cười :
-Có gì đâu...
Tuấn bỗng khoe :
-Thằng Thành nó quyến luyến tao lắm...Cái gì cũng anh hai ơi,anh hai à...Lúc nãy khi tao vừa bước vô nhà là nó chạy đến ôm tao liền...Sao nó không giận tao hả mậy ?
Toàn phì cười :
-Anh em thì phải vậy thôi...Thành còn con nít mà !Nó khao khát có được người anh lắm đó...Lúc trước cu cậu hay tâm sự với tao như thế...



...

Giông bão rồi cũng qua...
Tuấn giờ đây bắt đầu đi làm bốc vác cho vựa cá của chợ Y...Cứ vài ngày là nó đến giúi vào tay Toàn những tờ giấy bạc nhàu nát rồi vội vã nói :
-Mày cất dùm tao đi...Đây là tiền thưởng của người ta...Tao muốn để dành để lo cho thằng Thành...Mà mày đừng có hó hé gì với ai hết nha ? Kể cả mẹ tao luôn đó...
Nói xong là nó nhanh chóng vọt mất...
Vuốt những đồng tiền thấm đượm mồ hôi của nó lại cho ngay ngắn mà Toàn cứ mỉm cười hoài...

...


Một năm trôi đi rất nhanh...
Những lúc rảnh rỗi,cả ba người thường cùng nhau đi ăn uống trò chuyện... Sau đó Tuấn đến nhà Toàn uống một hai lon bia rồi thôi.Nó không còn say xỉn như lúc trước nên Toàn thích lắm.Cái gì chứ một vài lon bia thì chàng lo cho nó được.Thế nên tủ lạnh nhà chàng lúc nào mở ra cũng thấy toàn là bia với bia không thôi...
Hai đứa lại ra ngồi ngoài ban công như thưở nào...Tuấn say sưa nói về những ước mơ,những hoài bão trong đời mình cho chàng nghe...
Dĩ nhiên là Toàn vui mừng không kể xiết...Chàng dự định một ngày đẹp trời nào đó sẽ rủ nó đi chợi lại biển Cần Giờ rồi lựa thời cơ thích hợp nói cho Tuấn nghe tình cảm mà chàng đã dành cho nó bấy lâu nay.Toàn mong rằng nó sẽ không từ chối...bởi vì Toàn sẽ sẵn sàng đồng ý cho nó cưới vợ (nếu như nó muốn)và chàng chỉ cần là người đứng trong bóng tối thôi thì Toàn cũng vui lòng chấp nhận...

Rồi cái ngày đó cũng đến...

Sáng nay,Toàn thức sớm...Chàng ăn mặc chải chuốt và cứ ngắm mình trước gương rồi cười hoài.Chỉ một lát nữa thôi là Tuấn sẽ đến đây và hai đứa sẽ có một ngày vui vẻ nơi bãi biển Cần Giờ (chiều hôm qua chính nó đã đề nghị với chàng như thế mà !).
Vậy mà 8 rồi 9 cho đến hơn 10 giờ mà Tuấn vẫn chưa tới...
Toàn lấy điện thoại gọi cho nó liên tục nhưng vẫn không liên lạc được...
Toàn bắt đầu cảm thấy hoang mang...Linh tính báo cho chàng có chuyện chẳng lành đang xảy ra cho Tuấn nên vội vã lấy xe phóng đến nhà nó...
Nhóc Thành ngơ ngác :
-Em cứ tưởng anh hai ở nhà anh chứ ? Chiều hôm qua ảnh đâu có về nhà ?
Vừa lúc ấy mẹ cậu cầm tờ báo từ ngoài đường hớt ha hớt hãi chạy vào.Bà lắp bắp :
-Con...con...coi...tờ ...báo...này...có...phải...anh...con...k hông ?
Toàn giựt lấy tờ báo,chàng nhanh miệng :
-Dì để con coi cho...
Một cái tít to đùng đập vào mắt Toàn.Chàng vội vã đọc to cho cả nhà cùng nghe :
'' CUỘC THANH TOÁN ĐẪM MÁU GIỮA HAI BĂNG NHÓM ''
''Vào đêm ...rạng sáng ngày hôm nay tại khu vực X... đã xảy ra một cuộc ẩu đả tranh hùng giữa hai băng nhóm du đãng làm kinh hoàng nguyên một khu phố.Kết cuộc tên cầm đầu của một bên tên là T.H.D sinh năm 1983 cư ngụ tại... gục chết tại chỗ.Hung thủ là Nguyễn Minh Tuấn ,sinh năm 1982,cư ngụ tại ...hiện đã trốn thoát.Cảnh sát đang tiếp tục điều tra...''
Bà Hai nghe xong liền té xỉu...Thằng Thành cúi xuống vừa lay bà vừa khóc mếu máo : ''Mẹ ơi...mẹ...Tỉnh lại đi mẹ...''
Toàn đứng đó...thẩn thờ như một kẻ mất hồn...và nghe cõi lòng mình tan nát !

...

Ít ngày sau...
Tuấn đến tìm chàng trong một đêm khuya trước khi ra đầu thú...
Nó nghẹn lời :
-Tao không phải là kẻ giết người...Mày tin tao đi...Cả năm nay tao không dính dáng gì đến ai hết,mày biết mà?...Chuyện này chỉ vì một lời hứa với sư phụ nên tao mới gật đầu.Trước khi rời khỏi chốn giang hồ tao muốn trả ơn cho sư phụ một lần cuối...Tao không ngờ ông ta lại trở mặt tung tin nói tao là hung thủ...
Toàn lặng người ...
Tuấn cất giọng buồn bã :
-Số kiếp của tao chắc không tránh khỏi tù tội...Tao chỉ tiếc là chưa kịp mua cho thằng Thành một căn nhà nho nhỏ nơi mặt tiền để nó sửa xe...Cho mẹ tao có chỗ ở đàng hoàng hầu an dưỡng tuổi già...
Nó bỗng nắm lấy tay chàng,khẽ lắc đầu :
-Đối với mày...tao chỉ biết nói một câu : Cho tao xin lỗi...
Toàn ôm chầm lấy nó...Hai dòng lệ của chàng cứ tuôn dài trên má...Hình như thằng Tuấn cũng thế...



...



Toàn đang sửa soạn bỏ thức ăn vào trong giỏ để chuẩn bị đi thăm thằng Tuấn trong trại tạm giam thì nghe có tiếng nhấn chuông...
Chàng mở cửa và ngạc nhiên khi thấy một cặp vợ chồng vô cùng sang trọng đang đứng ngang hông nhà mình...
Người đàn bà nhìn chàng,nở nụ cười thân thiện :
-Cậu còn nhớ tôi không ?
Trong khi Toàn cố moi trí nhớ thì người đàn bà đã tự giới thiệu :
-Tôi là mẹ của đứa con trai bị nạn ở bãi biển Cần Giờ vào năm trước đó...Bạn của cậu đã cứu con tôi...Hôm ấy cậu cũng có mặt mà ?
Toàn gật gù :
-Dạ...cháu nhớ rồi...
Người đàn ông tiếp lời :
-Sau khi nghe vợ tôi kể lại...Chúng tôi muốn tìm cậu ấy để đền ơn nhưng không làm sao mà biết được cậu ấy ở đâu hết...Mãi cho tới gần đây,khi xem truyền hình thấy cậu ấy có mặt trong một vụ án thì vợ tôi mới nhận ra...
Người đàn bà cười :
-Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm ra được nhà cậu đó nha ? Ừ mà cậu hình như định đi đâu phải không ?
Toàn thành thật :
-Dạ,hôm nay là ngày cháu đi thăm nuôi bạn ấy...Mẹ bạn ấy hiện đang bệnh nằm ở nhà thương nên...nên cháu...
Người chồng đề nghị :
-May quá...Vậy cậu lên xe rồi chúng ta cùng đi nghen ?
Thấy Toàn tỏ vẻ nghi ngại,người đàn bà phì cười :
-Cậu yên tâm...Ông xã nhà tôi là một mạnh thường quân có tiếng trong các chương trình từ thiện của thành phố mà...Vì vậy ổng quen biết nhiều lắm,chuyện vào trại giam thăm tù chỉ là chuyện nhỏ thôi...Mục đích chính của chúng tôi là muốn tìm cách nào để cho cậu ấy chỉ nhận một mức án thấp nhất...Cậu hiểu chưa ?
Nghe vậy,Toàn mừng rỡ...Cậu gật đầu lia lịa :
-Dạ,cháu xin cảm ơn cô chú trước...Cháu đội ơn cô chú nhiều thật là nhiều...
Người đàn ông vỗ vai chàng :
-Thôi bây giờ chúng ta cùng đi nào !

Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Người tình du đãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Người tình du đãng   Người tình du đãng I_icon_minitime29/7/2011, 12:57 am





...


Ngày tòa tuyên án Tuấn hai năm tù,mẹ của cậu khóc sướt mướt...Thằng Thành cũng thế,lúc thấy công an đưa anh mình lên xe giải đi nó cứ hét :
-Anh hai....anh hai đừng bỏ em...
Nó quay lại nhìn mọi người ...Rồi đưa mắt nhìn Toàn thật lâu như muốn gửi gắm bao điều muốn nói...
Riêng đối với Toàn,chàng biết mức án ấy thật ra rất là nhẹ...Đó là do công sức của đôi vợ chồng tốt bụng nọ...
Thỉnh thoảng họ cũng cùng Toàn đến thăm Tuấn...Và sau khi nghe Toàn nói về những dự định,những ước mơ của bạn thì họ tỏ vẻ đăm chiêu,nghĩ ngợi lắm...


...


Một năm sau...


Hôm nay,sau khi thăm Tuấn về...lòng Toàn cảm thấy lâng lâng...
Theo tin chàng được biết thì có lẽ vào dịp lễ 2-9 sắp tới,Tuấn sẽ được ân xá sau một năm cải tạo...
Vì phấn khởi nên chàng chạy xe thật chậm để ngắm cảnh đẹp của thành phố này...
Bỗng lời một bài hát quen thuộc mà Tuấn thường hay ca từ quán cafe bên đường vọng đến khiến chàng dừng lại,chăm chú lắng nghe :

'' Một hôm...ngựa bỗng thấy thanh bình...
Thảm cỏ...tình yêu...dưới chân mình...
Ân tình...mở cửa ra...với đời...
Ngựa hoang...bỗng...thấy...mơ...
Để...quên...những...vết...thù...

Ngựa hoang...muốn về...tắm sông...nhẫn nhục...
Dòng sông...mơ màng...mát trong...thơm ngọt...
Ngựa hoang...quên thù oán căm...
Từ...nơi...tối...tăm...
Về...miền...tươi...sáng...

Ngựa hoang...về tới...bến sông rồi...
Cởi mở...lòng ra...với...cõi đời...''


Chàng thầm thì như tâm sự với Tuấn :
-Mày có biết không ...Hai vợ chồng tốt bụng đó đã mua một căn nhà cho thằng Thành mở cửa tiệm rồi...Dì giờ đây suốt ngày lo ở nhà trông coi tiệm giúp nó thôi...Căn nhà mà mày mơ ước cũng trở thành sự thật rồi đó,mày có vui không ?Ông ấy còn nói với tao là khi mày ra tù,ông ta sẽ nhận mày vào làm đội trưởng đội bảo vệ trong công ty của ông ấy nữa...
Toàn bỗng nỗi hứng,chàng giơ hai tay lên trời và hét :
- Còn riêng tao...Tao rất mong ngày mày trở về lắm...Mày có biết không Tuấn ơi...
Mọi người đi đường đều ngoái lại nhìn nhưng chàng cứ mặc kệ họ...Toàn khẽ huýt sáo theo điệu nhạc ''vết thù trên lưng ngựa hoang'' rồi nhún vai,phóng xe vọt đi...



HẾT




Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Người tình du đãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Người tình du đãng   Người tình du đãng I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Người tình du đãng
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Tình là sợi tơ
» Chờ đợi một người...
» Yêu người chung vách
» Đường tình không lối
» Tình trai miệt vườn

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
ĐỘNG ĐÚ ĐỞN :: Thư Quán Đú Đởn :: Một góc của tôi-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất