ĐỘNG ĐÚ ĐỞN

( o. 0 ) ( o.o ) NẾU BẠN LÀ NGƯỜI THÍCH DU LỊCH -*o*- BẠN THÍCH GẶP GỠ NHỮNG NGƯỜI BẠN THÚ VỊ -*o*- BẠN MUỐN BỘC LỘ TÀI NĂNG ( o. 0 ) ( o.o ) - ĐỘNG ĐÚ ĐỞN HÂN HOAN CHÀO ĐÓN CÁC BẠN GIA NHẬP -
Trang ChínhTrang Chính  Đăng Nhập  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  

 

 Yêu ''tốc hành''

Go down 
Tác giảThông điệp
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 6:40 am


Yêu ''tốc hành''
N.T.L


Bạn đọc thân mến !
Thể theo lời yêu cầu đa dạng của bạn đọc là người này thích truyện buồn,người kia thích truyện kinh dị…nhưng có người lại chỉ thích Luân viết cái gì đó vui vui một tí với lý do ”Đời buồn muốn chít mà anh Luân toàn viết chuyện thảm không à.Hổng thèm đọc truyện của anh nữa đâu !”nên Luân mạo muội gửi lên đây ”Liên khúc Tình một đêm” với chủ đề YÊU ”TỐC HÀNH” nha ?
Chắc chắn là chuyện hoàn toàn hư cấu rồi…Tuy nhiên để cho nó có vẻ ”thật” một chút,Luân xin phép được sử dụng các nick thành viên quen biết của mình làm nhân vật chính trong từng câu chuyện kể hen ? (Ai không đồng ý vui lòng giơ tay lên cho Luân biết trước ha ? Mọi thắc mắc khiếu nại sẽ không được giải quyết về sau đâu á vì ”bút sa gà chết” mà ?)
Nói đúng ra,viết về ”giới chúng mình” mà chỉ đề cao ca ngợi những chuyện tình chung thủy đầy cao thượng mà bỏ qua mặt trái của nó chẳng hạn như ”những mối tình một đêm” thì cũng không thực tế lắm…phải không bạn ?
Đời mà…chuyện gì cũng có thể xảy ra hết…nhất là đối với ”tụi chúng mình”thì càng ”dễ sợ” hơn nhiều…

Quảng cáo nãy giờ cũng hơi lâu lâu rồi…Thời giờ là vàng bạc nên Luân không dám dài dòng nữa….Xin phép mọi người cho đoàn cải lương ”Sống Vang” chúng tôi được phép kéo màn biểu diễn…

Hồi đó đó…
Nhân dịp sinh nhật lần thứ bốn mươi của mình , Luân có tổ chức cuộc họp mặt bạn đọc với sự tham dự gồm đầy đủ thành phần và mọi lứa tuổi từ ”dân chơi ba miền” đến ”giang hồ quốc tế” không sót mống nào …
Đang lúc sương sương,cha ”galang84” bỗng đề nghị :
-Đêm nay tụi mình chơi trò gì vui vui đi…
”NickSJ” vì đang thất tình nãy giờ uống bia như điên nghe vậy liền hớn hở :
-Ok,tui đề nghị mọi người kể về ”tình một đêm”của mình cho …tàn thể anh em ”nghệ sĩ”nghe chơi há ?
”Vinh Cuong” là người đứng đ…đàng hoàng nên phản đối :
-Nham nhở !…Ai lại ”vạch áo cho người xem lưng” bao giờ ?
”Seasions” lại càng ”chính chuyên” hơn nữa…Em nũng nịu :
-Ghê quá à ! Em hổng chịu…Em hổng chịu…
”Gia_xau_ngheo” thấy thế bèn bước ra xua tay :
-Tui đề nghị bỏ phiếu kín nha ? Ai muốn kể thì đăng ký,không thì thôi…Có điều người nào không kể thì phải chấp nhận chịu hy sinh một chút hen…
Nghe nói tới ”hy sinh” mọi người đều nhao nhao :
-Là sao ? Là sao ? Nói đi…
”Gia_xau_ngheo” nheo mắt nhìn Luân (tức chủ nhân của buổi tiệc) rồi thong thả trả lời :
-Tức là…nếu không muốn kể chuyện ”tình một đêm” của mình cho mọi người nghe thì người ấy bắt buộc phải ”ngủ” với ”nguyenthanhluan” một đêm nay á…
Nghe nói tới ”ngủ” với ”nguyenthanhluan” ai ai cũng lắc đầu le lưỡi…
Nhất là cha ”Vinh Cuong” với bé ”Seasions”…
”Vinh Cuong” chép miệng :
-Thôi…thôi để tui kể….
”Seasions” than thở :
-Thà kể cho yên thân còn hơn lọt vào tay của ”má mì”…
Luân buồn,Luân tủi cho ”má hồng bạc…triệu” của mình ghê nhưng vì có đông đủ mặt bạn đọc đành gạt lệ vào tim …nức nở kể trước :

Câu chuyện thứ nhất : ”TRÊN CHUYẾN XE ĐÊM…”

Như các bạn đã biết,tôi là một người hay lên xuống tuyến đường Cà Mau – Sài Gòn như cơm bữa…
Thường người ta hay chọn cho mình những chỗ ngồi tốt là những hàng ghế phía trước cho thoải mái.Riêng tôi lại thích ngồi ở băng ghế sau cùng…
Lý do thật dễ hiểu : Vì ai cũng chê nên thường hay trống nguyên hàng ghế cuối…và thế là tôi tha hồ nằm thẳng cẳng đánh một giấc từ Cà Mau lên Sài Gòn và ngược lại…
Tối hôm ấy cũng vậy,vừa thấy tôi là cô bán vé nở nụ cười tươi rói rồi xé liền tấm vé ghi số 15…
Tôi ung dung bước lên ngồi rồi bắt đầu lấy cái máy MD ra ,nhét dây phôn vào hai tai mình …Sau đó,lặng lẽ nằm xuống …một mình một cõi nơi hàng ghế sau cùng…
Buổi tối,nghe cải lương mới dễ ngủ nên hôm đó tôi chơi nguyên bài tân cổ Võ Đông Sơ…
Minh Cảnh ca thì phải biết…mùi ơi là mùi…

”Biên cương lá rơi…Thu Hà em ơi…
Đường dài mịt mùng…em không đến nơi
Mây nước…buồn cơn lửa binh
hết kể chuyện…chung tình…
Khóc than…riêng em…một mình…

Cây tuôn lá xanh…xây mồ cho anh
Tình đầu bẽ bàng…trong cơn chiến chinh
Đưa tiễn nào hay rẽ chia…
Cách trở hằng muôn đời…
Nói nữa chi…thêm nghẹn lời…

Trời ơi,bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn…nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu…
1)…Hà…
Bạn tình ơi,đừng hoài công mòn mỏi đợi chờ…
Hãy gọi tên anh trong những chiều sương lạnh,khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xa.Hay những lúc canh khuya tựa rèm châu ngắm áng trăng tà , nàng hãy nhớ đến tháng năm này…có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát trắng…

2)Ta cảm thấy một vùng trời đất hình như đảo lộn,máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào…
Ta gọi tên em trong tiếng nấc nghẹn ngào…
Đây mới thật là lần chia ly vĩnh viễn , hết mong gì gặp gỡ cùng nhau . Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi , hoa lá bay theo vó ngựa phi …Có biết đâu buổi tiễn đưa hôm ấy , là buổi chia lìa nàng chờ đợi mà chi ?…

Ta cảm thấy máu ngừng trong nhịp thở
Rút gươm thiêng mà dòng lệ tuôn sa
khắc vào đây ba chữ Bạch Thu Hà
để kỷ niệm…ngày ta không gặp nữa…

Tuấn mã ơi , hãy phi mau về báo hung tin cho quân ta được rõ…rằng Võ Đông Sơ đã vùi thây trong gió bụi quan…
4)…hà…
Tiếng kẻng thu quân tắt lịm tự bao giờ…
Hoàng hôn phủ trùm lên bãi chiến ,một vẻ u buồn lạnh lẽo tiêu sơ…Lá rừng rơi rụng như mưa , phải chăng xây hộ nấm mồ cho ta ? Máu hồng theo lệ tuôn sa , nhắc câu chung thủy lòng ta nghẹn ngào…

5)Máu đào tuôn đẫm ướt nhung bào , chí anh hùng vùi trong kiếm đao . Bóng chiều rơi cuối nẻo biên thùy , ta thấy miền xa rũ bóng quân kỳ…
Ta muốn kêu lên ba tiếng Bạch Thu Hà…
Bạch Thu Hà ơi tim ta như ngừng đập , máu tuần hoàn như ngưng chảy khắp châu thân . Thôi thôi lỡ làng tiếng hẹn trăm năm , từ đây nàng có nhớ đến ta hãy ngâm câu ”Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu . Cổ lai kinh chiến sĩ nhân hồi ”…

6)Bạch Thu Hà…Bạch Thu Hà ơi…nàng đã bao phen vượt suối trèo non để giữ vẹn tiết trinh . Ta mấy bận lao mình trong nắng gió , chuyện hàn huyên chưa cùng nhau cạn tỏ thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh y . Từ đây hết nợ hết duyên ,hết ân hết ái lưỡi gươm thiêng ta xin gửi lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu Hà…

Ới tình chung ơi…
Đường dài mịt mùng em không đến nơi…
Mây nước buồn cơn lửa binh…
Hết kể chuyện chung tình
Khóc than riêng em một mình …”


Đang thiu thiu đắm chìm trong bài ca cổ vượt thời gian lẫn không gian ấy tôi bỗng giật mình khi phát hiện có ai đó đang khều chân mình…
Bật dậy,tôi hết hồn khi thấy một chàng trai trẻ nhìn mình trân trối rồi cất giọng lịch sự :
-Bác…có thể ngồi lên cho…cháu ngồi ké với được không ?
Hứ,người thì đẹp vậy mà ăn nói ”vô duyên” gì đâu ! Tôi còn ”trẻ” thí mồ mà hắn nhẫn tâm gọi là ”bác” thì thử hỏi mọi người có tức không chứ ?

Giận thì giận vậy chứ người ta có vé thì phải nhường chỗ thôi…Tôi cau mày nhìn bên ngoài cửa kiếng xe và nhận ra hình như gần tới địa phận Cần Thơ thì phải nên quay sang hỏi nhóc :
-Cháu lên ở bến nào ?
Cậu đáp :
-Dạ cháu mua vé tại bến Sóc Trăng !
Chỉ vậy thôi thì tôi im re vì chẳng biết hỏi gì thêm nữa.Phần khác chắc tại vì hãy còn đang say ngủ nên cũng không mấy hứng thú…
Đáng lẽ ra chuyện sẽ bình thường như mọi hôm là khi đến bến xe miền tây rồi thì đường ai nấy bước …và như thế thì đâu có gì để nói chứ ?
Vâng ! định mệnh khiến xui làm sao mà khi xe vừa qua khỏi phà Cần Thơ một tí bỗng nỗi chứng chết máy…
Người tài xế lớn tuổi mò tới mò lui một hồi cũng không thể nào lay chuyển được chiếc xe nên gọi về hãng cầu cứu…
Trong lúc chờ đợi mạnh ai nấy xuống thả bộ lang thang trong đêm chơi với …ma !
Lúc này tôi với nhóc bắt đầu huyên thuyên trò chuyện…
Thì ra cậu là sinh viên năm ba của một trường đại học nơi Tp.HCM chứ không phải giỡn à nha ? Tướng tá cao ráo ,gương mặt thì khỏi chê…Nói chung trong mắt tôi,H…thuộc dạng 1.001 người cần phải làm tình trước khi nhắm mắt !
Khi đã hơi thân thân tôi liền đề nghị :
-Kiếm cái gì bỏ vào bụng đi cháu ! Bác cảm thấy xót ruột quá …
Nhóc nhìn quanh quẩn rồi reo lên :
-A,chỗ kia còn một cái quán kìa bác !
Trời ơi,sao tôi thù cái tiếng ”bác’ dễ sợ ! Nghe nó ”xa cách” gì đâu á…
Nhưng mà…bác thì bác…nhằm nhò gì chứ ?

Vì là nửa đêm nên quán nhậu lề đường rất vắng vẻ . Chỉ còn có một hai bàn và tôi thấy toàn là dân chạy xe khuya thôi…
Thấy chúng tôi bước vào,người chủ quán đon đả :
-Xe hư hả ? Điệu này sửa hơi bị lâu nghe …Thôi ghé nhậu đi rồi vào đây ngủ ,sáng đón xe khác…Tui có kinh doanh nhà trọ nữa nè !
Chuyện ngủ lại ư ? Úi chu choa …nghe ”mê” quá nhưng cứ từ từ…
Đêm hãy còn dài mà…

Con người ta mà khi có hơi men vào rồi thì xa lạ hóa thân thích mấy hồi…
Tôi và nhóc cũng vậy thôi…
Nói chung,H…cũng thuộc dạng sống nội tâm và cách ăn nói cũng khá hợp với tôi…
Hai bác cháu lai rai đến hai ba giờ sáng gì đó thì…hết thấy đường gắp mồi !
Nhóc nhừa nhựa :
-Con uống hết nổi rồi bác !
Nghe vậy tôi cũng gật gù theo :
-Ừ,thôi mình kiếm chỗ ngã lưng nha ? Sáng hai bác cháu mình đón xe khác …Dù gì cũng lỡ dỡ thời gian mất rồi…
H…lè nhè :
-Con…con hết tiền rồi bác ơi !
Tôi bật cười trước sự thành thật đến tội nghiệp của cậu nên trấn an :
-Chuyện nhỏ như con thỏ ! Để sáng bác lo cho há …

Bước vào phòng với nhóc rồi mà tôi vẫn còn nghe tiếng hát Duy Khánh phát ra từ quán nhậu như hãy còn văng vẳng đâu đây :

”Quán nửa khuya…đèn mờ theo hơi khói
Trút tâm tư…vào đêm vắng canh dài…
Quãng đời tôi…tàu đêm vắng không người…vẫn lặng trôi

Tôi là người…tha hương đi bốn phương
Em là người ”sinh viên” vui gió sương…
Câu chuyện tâm tình vui…theo khói bay…tay cầm tay…

Nói bạn nghe…từ khi say viễn xứ
Gót chân in…ngàn muôn lối sông hồ…
Áo sờn vai…tìm đôi mắt u hoài…bóng hình ai…

Hoa nào mà không phôi pha sắc hương
Ân tình nào…mà không gây vấn vương
Lê đôi gót trên…khắp chốn ngàn phương…để tìm thương…”


Kể tới đây Luân im bặt nên mọi người nhao nhao cả lên :
-Ê chơi gì kỳ vậy cha nội ?
”Seasions” là người phản đối nhất hồi nãy mà giờ đây giương cặp mắt nai chớp chớp thấy mà…thương :
-Kể tiếp đi ”bác” !
Luân đưa tay cú đầu hắn :
-Bác…ông nội mày ! Đồ quỷ sứ…
”galang84” là chúa tò mò nên kết thúc ngang xương như vậy y đâu có chịu bèn khều Luân :
-Rồi sau đó thì sao ?
Luân cười tủm tỉm :
-Thì…tới sáng hai bác cháu đón xe đi Sài Gòn…Đến bến xe miền tây thì mạnh ai nấy vọt…Vậy cũng hỏi !
”Vinh Cuong” hét toáng lên :
-Đồ tàn nhẫn ! Đồ già dịch…Ít ra ông cũng phải xin số điện thoại của nhóc để có tập 2 , tập 3 nữa chứ ?
”NickSJ” thì gật đầu :
-Như vậy cũng đủ rồi…Kéo dài lê thê…mệt thấy bà…Nhiều khi do hoàn cảnh xảy ra và ông Luân nắm lấy cơ hội đúng lúc nên mới có một đêm tình cảm như thế chứ nếu bình thường thì hơi bị khó à nha ? Cho nên ổng thực tế như vậy là phải …Già như tụi mình mà muốn yêu mấy em sinh viên trẻ trẻ mệt lắm á…
Nghe ”NickSJ” nói thế mọi người không thắc mắc nữa…
Luân thoát nạn liền thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm một mình :
-Ôi hoàn cảnh đẩy đưa…Ai đưa thì mình đẩy…Chuyện thường tình thế thôi…

”Gia_xau_ngheo” bắt đầu rút lá thăm thứ hai rồi kêu lên :
-Xin mời đồng chí ”galang84” tiếp tục ạ !
Một tràng vỗ tay vang lên…
”Galang84” rụt rè bước ra,hắn lim dim mắt một chút rồi mới bắt đầu kể …
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 6:42 am



Câu chuyện thứ hai : Người tài xế taxi

”Mình về thành phố đây rồi…
Chốn ăn…chốn chơi…lạ mặt người
Cho bỏ gian lao…ngần này phép rong chơi
Rũ phong sương đầy áo
Mà lòng nghe ước muốn lên cao…

Đi ”Úc châu” ”kiếm bạc” hằng ngày…
Viết trăm lá thư…để hẹn hò…
Cho buổi hôm nay…đời chỉ có…ta thôi
Tiếng yêu…chưa lần nói
mà đường yêu…chân bước vào hồn…”


Như mọi ”việt kiều” khác trên toàn thế giới,tôi thỉnh thoảng cũng trở lại Việt Nam thăm quê hương mình…
Sài Gòn hay một tên gọi khác là Tp.HCM đối với tôi cũng chẳng để lại dấu ấn gì…
Bởi tôi được sinh ra,lớn lên ở một tình thuộc miền tây nam bộ chứ chẳng phải cái nơi mà người ta thường hay châm biếm :
”Sài Gòn sớm nắng chiều mưa
Tiền trên…tình dưới,ai ưa thì vào ”

Ông Luân vì hết ”dat” nên hay dùng tiền để mua tình còn tôi thì không …
Tôi thích tình cảm phải đến từ hai phía và hoàn toàn tự nguyện…
Vả lại ,dù sao tôi cũng là ”việt kiều” chứ bộ ?
Dù cha Luân hay lên giọng ”nhất muối tiêu nhì việt kiều” thì tôi vẫn là tôi (chớ nên đổi thay tôi làm gì )
Bởi vậy tôi tự cải biên lẩy Kiều như thế này :
”Trăm năm ”kiều” vẫn là ”kiều”
Trai luôn tìm đến là …điều tất nhiên ”
Tại ông Luân ổng khổ quá nên hay ganh tị này nọ chứ thật ra tôi biết ”kiều” luôn có giá của ”kiều” chứ bộ ?
Vì nghĩ thế nên hễ mỗi khi về Việt Nam là tôi luôn hất cái bản mặt lên trời cho thiên hạ ngắm chơi…(việt kiều mà lị)
Ngửa riết rồi mặt nở thè lè mà chẳng trai nào ngó nên tôi buồn…tôi bực liền bao xe taxi về quê miền tây chơi cho bỏ ghét…Cái này là tại trai Sài Gòn hổng nhìn thấy ”giá trị” của tôi thì ráng chịu…
Vừa điện thoại thỏa thuận giá cả với hãng taxi X…chưa đầy mười phút thì một chiếc taxi trờ tới khách sạn nơi tôi ở…
Ôi mèn ui…tài xế gì mà vừa trẻ vừa đẹp lạ đẹp lùng như vầy nè chời ?
Tôi than thầm :
-Chắc chết quá ! Làm sao bây giờ…

Trên đường đi,tôi cũng tỏ thái độ lịch sự mời thuốc hút và hỏi thăm này nọ …
T…năm ấy mới có hai mươi tám tuổi nên đẹp rạng ngời mà không chói lóa (ngay gu của tôi luôn),ăn nói lại nhã nhặn lịch sự khiến tôi hứng…tình quá chừng chừng !
Nhưng vì phép lịch sự nên tôi cố ngăn lại dòng cảm xúc của mình,chỉ trò chuyện vu vơ…

Vì không tìm được người thân nên tôi nản chí ,bèn kêu anh ta đưa mình trở lại Sài Gòn trong ngày hôm ấy…
Nhưng tới Cần Thơ thì đã nửa đêm…chàng than là buồn ngủ không thể lái tiếp được nữa…
Đúng là số trời đã định…anh yêu em !
Điều này thì tôi công nhận ông Luân nói đúng : Tại hoàn cảnh đẩy đưa…

Việt kiều mà keo quá thì mất tiếng hết nên tôi lên tiếng kêu T…lựa một khách sạn bốn năm sao ở dưới bến Ninh Kiều để qua đêm…
Rồi còn bia bọt nữa chi ? Cha Luân chả dạy như vậy mà ?
Gọi xuống tiếp tân nhờ họ mua dùm một ít mồi và vài lon bia Heineken nhập (loại cao) tôi cùng với T…lai rai tâm sự loài chim biển chơi…
Rượu vào lời ra…

Khi đã ngà ngà…hai đứa tôi bắt đầu…lên giường !
Nằm bên cạnh tôi,chàng tài xế thỏ thẻ :
-Anh ơi,từ Úc về Việt Nam anh phải ghé Đài Loan hay HongKong phải không ? Như vậy người ta gọi là gì hả anh ?
Tôi đưa tay để lên ngực T…rồi đủng đỉnh trả lời :
-Gọi là ”quá cảnh” đó em…
T… vẫn còn thắc mắc :
-Như lúc chiều anh đứng nơi bờ sông rồi vẫy tay ngoắc một chiếc xuồng đi nhờ một khúc thì gọi sao hả anh ?
Tôi gác một cái chân qua người chàng rồi thì thầm :
-Cái đó người miền tây mình kêu là ”quá giang” em à !
Thấy cậu im re nên tôi đưa tay tắt đèn rồi lần lần mò từ phía trên xuống phía dưới …
Sau đó tôi dùng miệng liếm từ…gót đến…ót (nói chung là tất tần tật không chừa chỗ nào)

Sáng hôm sau ,trên đường về…Anh chàng tài xế cứ nhìn tôi cười hoài…
Đến phiên tôi tò mò :
-Sao em cười hoài vậy ?
Rồi thăm dò :
-Em thấy chuyện hồi tối sao ?
T…cười chúm chím rồi đáp :
-Dạ,chuyện này người ta gọi là ”quá đã” phải không anh ?

Tôi không phải cha nội Luân ”làm một cái rồi thôi” đâu…
Bởi bản chất thích tình cảm lâu dài nên tôi muốn được quen biết với T… lâu thật lâu mới mãn nguyện…
Tiếc thay,vì người thân bên Úc gọi sang kêu tôi về gấp có công việc nên chúng tôi tạm chia tay…
Ngày đưa tôi ra phi trường Tân Sơn Nhất,chàng tài xế khóc hết nước mắt…
Tôi cũng vậy…

Vì nhớ vì thương nên chỉ vài tháng sau,tôi đã tìm cách trở lại Sài Gòn…
Hỡi ôi,cảnh cũ hãy còn đây mà người xưa lại trôi dạt tận phương trời nào ?
Tìm không ra T… nên tôi một mình lang thang giữa thành phố hoa lệ mà luôn miệng hát nghêu ngao :

”Tôi trở về thành phố
Làm khúc hát một mình
Buổi chiều chưa ngã xuống
Bóng đêm còn viễn chinh…

Tôi trở về thành phố
Làm tuổi thơ một mình
Mỗi ngày đi ngã trái
Bờ sông nước mênh mông

Tôi trở về thành phố
Một ngày chưa thấy em
Ba ngày chưa thấy nốt…
Bây giờ…tôi bỏ đi…”


”Seasions” thút thít :
-Kêu nói chuyện vui mà sao anh kể buồn quá hà !
”NickSJ” lầm bầm :
-Cha nội ”galang84” này ”buồn muôn thuở” em ui…Mùng một Tết ai mà mời thẳng chả tới nhà thì từ lết đến…chết thôi á !
”Vinh Cuong” lại gật gù :
-Ít ra thì ông cũng được…vài đêm chứ hổng có ác đức sát nhân như ”ai kia”…
Luân chột dạ nên lên tiếng :
-Ê ! cha đang nói ai vậy ?
”Vinh Cuong” đưa mắt nhìn lên trần nhà :
-Nói phong long thôi mà…Ai có tịch thì rục rịch thôi !
”Gia_xau_ngheo” lại xua tay :
-Thôi im lặng…tui rút thăm à nha ?
Hắn rú lên :
-Xin mời đồng chí ”Vinh Cuong” đến từ Mỹ Quốc ạ !
Luân thích chí vỗ tay :
-Đã quá,để xem ông được mấy đêm mà giỏi bươi móc…
”Vinh Cuong” bỉu môi :
-Nghe nè…
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 6:43 am




Câu chuyện thứ ba : Trai bán...bar !

- Dạ kính thưa Ban Giám Khảo , thưa đồng chí chủ tịch ”nguyenthanhluan” ,thưa tất cả quý vị có mặt trong buổi tiệc hôm nay…Tôi xin tự giới thiệu : Tôi là ”Vinh Cuong” đến từ USA ạ…
-Dạ,thưa mọi người…ngày xưa em ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ cũng có tập tành làm ca sĩ nhưng mà hát hoài cũng hổng ”nỗi lềnh bềnh”như Quang Dũng nên những kẻ độc mồm độc miệng họ gán cho em cái tên là ”Quan Tài” đấy !Em hát miết đến có tuổi rồi mà chưa có tên nên em buồn em chuyển nghề…kinh doanh địa ốc ,bất động sản ở bang Ca li phọc nia á…
-Dạ,trước khi kể chuyện ”tình một đêm”,xin quý vị vui lòng ngoái lỗ tai nghe em hát một bản nhạc được không ạ ? Dạ …dạ…em xin cảm ơn …

”Đường thương đau đầy ải nhân gian
Ai chưa qua…chưa phải là người
Trong thói đời…cười ra nước mắt
Xưa trắng tay…gọi tên bằng hữu
Giờ giàu sang…quên kẻ thâm giao
Còn gian dối…cho nhau…

Người yêu ta rồi…cũng xa ta
nên chung thân…ta giận cuộc đời
Đôi mắt nào…từng đêm buốt giá
Bên chiếu chăn…tình xa nhịp thở
Tình đổi thay…khi rũ cơn mê
Để chua xót…trên lối về…

Rượu trần ai…gội niềm cay đắng
Những suy tư…in đậm đường trần
Còn ai đâu để vui…
Khi trót xa…vũng lầy nhân thế
Cỏ ưu tư…muộn phiền lên xám môi…

Bạn quên ta…tình cũng quên ta
Nên chân đêm…thui thủi một mình
Soi bóng đời…bằng gương vỡ nát
Nghe xót xa ngùi lên tròng mắt
Đoạn buồn xa…ta đã đi qua
Ngày vui tới…ta vẫn chờ…”


Như ”galang84” …tôi cũng thường trở lại Việt Nam…
Thú giải trí của tôi thường là buổi sáng thích đánh ”gôn” còn buổi chiều hay la cà đến các quán bar,nhà hàng khách sạn bốn năm sao của cái thành phố này…
Nói ra không phải khoe khoang gì nhưng do sở thích quan niệm của tôi từ xưa đến nay là ”làm cho ra làm,chơi cho ra chơi”…Cày đầu tắt mặt tối quanh năm suốt tháng bên xứ cờ hoa thì khi về quê hương phải hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp một chút chứ , phải không bạn ?
Phần khác…những nơi sang trọng thì phục vụ toàn là…trai đẹp,hàng tuyển không thôi…
Đây mới là lý do chính đấy bạn à…

Hôm ấy tôi vào một quán bar nọ…
Thấy có một chàng trai ngồi suy tư một mình có vẻ tội tội nên tôi nhờ người phục vụ mời cậu ấy đến bàn mình cùng uống với nhau một ly rượu sơ giao…
Anh ta cũng đâu khoảng ba mươi rồi…và cao ráo khá đẹp trai…
Trao đổi dăm ba câu thấy chàng cũng thuộc dạng trí thức,lịch sự nên tôi ngỏ ý rủ anh ta về khách sạn của mình…
Chúa ơi,khi vừa mới đụng tới ”phía dưới” tức thì anh chàng liền đưa tay ngăn lại và thủ thỉ bên tai tôi :
-Sáng mai anh cho em xin ”năm trăm” nha anh ?
Đang hứng tình nên tiền bạc là chuyện nhỏ đối với tôi…Vả lại năm trăm ngàn thì có là bao ?

Đêm vui rồi cũng qua mau…
Khi tôi đưa tiền,anh chàng liền trợn mắt :
-Năm trăm đô đó cha nội ! Lẹ lên cho con về cha…
Tôi ngỡ ngàng vì tiếc tiền thì ít mà vì cách ăn nói của anh ta thì nhiều…
Trời ơi,một người có vẻ bề ngoài trí thức lịch sự mà lại dùng những từ ngữ đầu đường xó chợ giống cha nội ”nguyenthanhluan” là như thế nào ?

Bởi thế…ở Sài Gòn này nhiều khi thấy vậy mà hổng phải vậy…
Sợ quá,tôi hết dám đến quán bar nữa…

Nhưng mà cứ đến buổi chiều là tôi lại bứt rứt chẳng biết phải làm gì cho hết thời gian nữa…
Cuối cùng…tôi cũng đi tới những nơi ấy thôi…
Nhưng lần này tôi bước vào một góc bar nho nhỏ xinh xinh trong một khách sạn năm,sáu sao nổi tiếng của thành phố mình…
Vừa nhìn thấy anh chàng pha chế rượu nơi quầy bar là tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…
Chàng quá đẹp…quá sang…quá hấp dẫn…

H…ăn nói hiền lành nhỏ nhẹ càng khiến tôi như điên như dại…
Nhưng tôi vẫn không dám ngỏ lời vì bị ám ảnh bởi anh chàng hôm trước…
Ngày nào tôi cũng đến nơi đó…vừa uống rượu vừa đưa mắt ngắm chàng…
Có thể nói giữa chúng tôi giống như ”tình trong như đã mặt ngoài còn e” cũng không sai…

Sau này,cứ vài tháng là tôi quay trở lại Việt Nam vì lý do công việc là một và vì nhớ H…là hai.
Những lần về sau,tôi hay đi chung với một người bạn tên là Th…
Khi tôi giới thiệu H…,anh ta chỉ cười mỉm và nói :
-Thường thôi…hắn không phải ”gu” của mình !
Nghe vậy tôi rất là yên tâm…
Nào có ngờ đâu…

Lần nọ,vì công việc làm ăn bị thất bại nên mãi cả năm sau tôi mới trở lại Việt Nam…
Kỳ này tôi quyết tâm sẽ ngỏ lời và nếu như H…muốn,tôi sẽ đưa chàng sang Mỹ…
Hỡi ôi,tiếp tôi trong góc bar nơi khách sạn ấy lại là một chàng trai xa lạ…
Khi tôi hỏi thăm về H…,anh chàng mỉm cười trả lời :
-Dạ,H…đi Mỹ rồi anh ơi…Nghe nói một anh tên Th…nào đó mở nhà hàng nên mời H…sang bên đó luôn …
Tôi ngồi chết lặng…miệng há hốc vì không thể nào tin được chuyện tày trời ấy…

Thế là tôi tức tối trở lại Mỹ tìm Th…
Hắn đã mở nhà hàng…và người pha chế rượu nơi đó chính là H…
Găp lại nhau,tôi chỉ còn biết hát vu vơ :

”Ai bảo ngày xưa
anh yêu…mà không chịu nói
Để cho ngày nay
ván kia đã đóng thuyền rồi
Bây giờ em đã có nơi
Đèo bồng khổ lắm anh ơi…
vì tình yêu…nào ai dời đổi

Ai biết ngày xưa
em thương…mà anh ngỏ ý
Tưởng đâu là em
bé thơ…nào biết chuyện gì
Bây giờ…người đã sang sông
Ông trời sao quá bất công
Để người yêu mình…đi lấy chồng …”


Nghe ”Vinh Cuong” kể tới đây,Luân ôm bụng cười rũ rượi :
-Hahaha…rốt cuộc rồi ”hổng có đêm nào” đã quá đi…A ha…
”Seasions” lại chớp chớp đôi mắt nai :
-Thôi đi,chuyện gì buồn muốn chết luôn vậy á !
”Hoan Long” chặc lưỡi :
-Bởi vậy…yêu là phải ”tốc hành” chứ thời đại bây giờ rề rề là mất thôi.Mai mốt Bắc Hàn bỗng nổi hứng phóng tên lửa vèo vèo tứ tung là chết cả đám…Thành ra nếu thích ai thì ”làm” liền để khỏi tiếc nuối về sau…
Câu chuyện của ”Vinh Cuong” hình như ngay chóc tâm trạng ”NickSJ” hay sao á mà hắn cứ trầm tư mãi…rồi bỗng hát nho nhỏ :

” Xin cho yêu trong mộng thường
nhưng…mộng thường cũng tan
Xin cho đi…chung một đường
Sao định mệnh chắn ngang…
Xin ghi tên lên thiệp hồng
Bỗng giây phút nghe ngỡ ngàng…
”Em trai” nay về ”nhà hàng”
Ôi lạnh lùng…”quán bar”
Chàng thề không còn yêu ai
Dẫu cho ngày tháng phôi phai
Nhiều lần chàng mộng liêu trai
”H…” hẹn chàng…kiếp mai…” (*)

”Vinh Cuong” thấy có người đồng cảm nên bước đến nắm tay đồng minh ”NickSJ” hẹn gặp lại trên đất Mỹ tâm sự tiếp…
”Gia-xau-ngheo” lại bước ra…
Lần này cầm tờ giấy trên tay, hắn tiu nghỉu :
-Thôi để tui ”tự xử” nha ?
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 6:47 am


Câu chuyện thứ tư : Đừng yêu ''trai gọi''


”Ta tiếc cho em…trong cuộc đời làm người
Ta xót xa thay…em là một cánh hoa rơi
Người đời vô tình…dẫm nát lên em
Người đời vô tình…dày xéo thân em
Người đời vô tình…giết chết đời em…

Em hỡi em ơi…trong đèn màu mờ mờ
Sau mỗi cơn say…nghe hồn mình có bơ vơ
và từng đêm về…lòng có cô đơn
và từng đêm về…hồn có đau thương
và từng đêm về…lệ có tuôn rơi…

Ta tiếc cho em…ta tiếc cho em…
Nhìn em trong lòng…mọi người
Quay cuồng…theo tiếng nhạc đưa
Nhìn em…tay nâng ly rượu
môi cười…mà lệ như rơi
môi cười…mà lệ như rơi…

Trong xót xa đưa…theo từng ngày lạnh lùng
Em hỡi em ơi…mai này đời sẽ ra sao
Từng mùa xuân buồn…lòng có đơn côi
Từng mùa đông lạnh…tình vẫn xa xôi
Loài người vô tình…em sẽ về đâu ?…”


Khi bước chân đến cuộc họp mặt vui vẻ này tôi đang giấu kín trong tim mình một nỗi buồn khó tâm sự cùng ai…
Bởi vì khi nói ra…chắc mọi người đều sẽ cho tôi là ngu si khờ dại khi yêu một kẻ chẳng ra gì…
Tôi vẫn biết thế và thường hay nhủ với lòng mình rằng : Hãy xem V…như bao chàng trai mà mình từng ”qua đường” khác…
Trời ơi…nói thì dễ nhưng muốn quên V…trong một sớm một chiều thì tôi không thể…
Như mọi người đều biết…tôi là một ”bạn đọc thân thiết” của anh ”nguyenthanhluan” và thường xuyên vào diễn đàn…
Nói chung,mục nào của ”tinhyeutraiviet.com” tôi cũng đều thích…
Một hôm,như thói quen là sau khi đọc truyện cùa ”nguyenthanhluan” cùng các tác giả khác xong thì tôi lại bước qua mục ”làm quen kết bạn bốn phương” nơi diễn đàn…
Một bài viết khêu gợi đã đập vào mắt tôi …

”V… 22 tuổi ,sinh viên nghèo nhưng đẹp trai…body chuẩn muốn tìm anh nuôi…”

Thật tình lúc đầu tôi cũng có ý định chọc ghẹo chơi cho vui thôi nên không nghĩ đến chuyện sâu xa gì…
Nhưng càng nhắn tin qua lại thì tôi cảm thấy mến V…ở cách ăn nói của hắn…
Bởi thế nên dù chưa gặp mặt bao giờ nhưng tôi cũng gửi vào tài khoản ATM của V… một số tiền để gọi là giúp đỡ một đứa em nuôi (thân tâm tôi chỉ nghĩ vậy thôi)

Để rồi một ngày nọ…hắn tìm đến quê tôi …
Trời ơi,đã biết trước là ”không được yêu” nhưng mà trước mắt tôi giờ đây là một anh chàng quá đẹp trai …ăn nói hết sức là có duyên …và có vẻ sành đời mới chết tôi chứ ?

Đêm ấy…chúng tôi lên giường cùng nhau…
Tôi tuy xấu hổ với mọi người ở đây khi tuyên bố một câu như thế này nhưng cũng phải nói thôi…Hắn là ”một chàng trai hoàn mỹ” từ trong ra ngoài mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp người nào ”đẹp chuẩn” như thế cả…
Kỹ thuật làm tình của V…càng khiến tôi như đê mê,ngây ngất…
Và biết là…một người như thế thì khó mà giữ chân được họ nhưng sao tôi vẫn cứ…nói lời yêu với hắn…

Đáp lại,V…chỉ cười mỉm không nói gì…
Tôi có hai tháng ”hạnh phúc” với hắn…
Mỗi cuối tuần,tôi lại lấy xe chạy lên Sài Gòn thăm V…Đi ăn đi uống và cùng ân ái với nhau.Dĩ nhiên là trước khi ra về tôi vẫn lịch sự đưa cho hắn một số tiền để tỏ lòng quan tâm đến người mình thương…
Có điều là…mỗi khi bên tôi,V…thường nhận được nhiều tin nhắn và những cuộc gọi đến…Hắn vẫn tỉnh bơ nhắn tin trả lời và nghe điện thoại…lại còn có vẻ ”đẩy đưa mời gọi” nữa…
Khi tôi lựa lời góp ý thì V…thẳng thừng buông một câu :
-Đó là quyền tự do của em…Tiền anh cho em so với người khác chẳng là cái thá gì đâu…Còn rất nhiều người quan tâm đến em nữa kìa…Cho nên,khi được ở bên em ngày nào thì anh nên vui ngày đó đi…
Tôi giận dỗi bỏ ra về trong đau đớn xót xa…
Nhưng rồi chịu không nổi sự ghẻ lạnh của hắn,tôi lại chính là người làm hòa trước…

Cách đây mấy hôm,V… khoe với tôi là có một việt kiều về nước và sẽ đưa hắn đi tour xuyên Việt trong vòng 20 ngày…Sau đó,sẽ đưa hắn đi Singapore chơi và nếu hợp ý…anh ta sẽ làm mọi thủ tục cho V…sang Mỹ !
Hắn còn trâng tráo tự hào mình là một kẻ ”pro” và khuyên tôi nên quên hắn đi…

Trời ơi,nếu mà dễ dàng quên thì …nhân loại đâu có ai khổ lụy vì tình chứ ?
Tôi nằm vùi trong nhà suốt mấy ngày liền…
Nhớ hắn…thương hắn…và hận hắn vô cùng…
Mỗi khi tưởng tượng ra cái cảnh hắn tay trong tay với gã việt kiều lựu đạn nào đó là tôi như muốn điên lên…

Cuối cùng,chịu không nỗi nên tôi gọi cho hằn…
V… từ chối cuộc gọi không thèm nghe…Mãi một hồi sau,tôi mới nhận được tin nhắn của hắn :
”Em đang ở Vịnh Hạ Long…xin đừng làm phiền nữa…Bái bai…”

Chiều đó,tôi một mình bước vào một quán nhậu uống cho tới say mèm…
Tôi uống,uống mãi cho tới khi người chủ quán lịch sự mời tôi ra về để đóng cửa thì mới đứng lên thất thểu bỏ đi…

Một mình thơ thẩn lang thang trong đêm khuya thanh vắng…tôi hát mà như gào lên cho cả thế giới biết mình đang buồn :

”Em nỡ…lạnh lùng…đến thế sao ?
Tim anh…tan nát…tự hôm nào
Giờ đây…đã nát…càng thêm nát…
Muốn nói…mà sao…bỗng nghẹn ngào

Sao em…không nói…một lời gì
Dù chỉ…một lời…không đáng chi
Cũng đủ…làm lòng anh…ấm lại…
Bao ngày …xa cách…lúc anh đi…

Em giết…tình anh…nữa phải không ?
Em đem…băng tuyết…lấp hoa hồng
Em đem…hờ hững…vùi thương nhớ
Em giết…tình anh…trong lạnh lùng…”


”Gia_xau_ngheo” đã ngưng kể từ lâu mà mọi người vẫn im lặng không nhúc nhích…
Lát sau,mới nghe tiếng sụt sùi của ”Seasions” :
-Tôi nghiệp anh quá hà…
Lúc này ”Hoan Long” mới nhếch môi :
-Khùng quá !
Cha ”A3_H” giờ mới lên tiếng :
-Ừ,ngu quá đi…
”jadeorchid” gật gù :
-Đã biết người ta là ”trai gọi” rồi mừ…
”alucarrd999” thì lại tỏ vẻ cảm thông :
-Nói vậy thì đau lòng anh ”gia_xau_ngheo” quá à…Thui ,yêu ai cũng vậy…yêu em…em cảm ơn…
Tội nghiệp ”gia_xau_ngheo” thấy có đồng minh nên bước tới ôm hôn ”alucard999” thắm thiết…
”galang84” bước ra rút thăm thay cho ”gia_xau_ngheo” hãy còn đang xúc động tràn trề nhưng lão cũng cằn nhằn :
-Khi không rồi lôi cha ”việt kiều” nào vô vậy trời ?
”crankyone” bực mình không kém :
-Ừ,”kiều” nào lựu đạn chứ ”kiều” quen với ”nguyenthanhluan” toàn là ”đàng hoàng” không à nha ?
”NickSJ” là người hiền nhất trong cái đám lộn xộn mà cũng bất bình lên tiếng :
-”Mía sâu có đốt,nhà dột có nơi”…Đề nghị không quơ đũa cả nắm…
Luân xua tay :
-Thôi cho tui can hết đi…Mời đồng chí ”galang84” thay thế ”gia_xau_ngheo” rút thăm lẹ lên…Nhưng tui giao trước à nha ? Không được kể chuyện buồn nữa á…
”galang84” e hèm một tiếng rồi đưa lá thăm lên,dõng dạc lên tiếng :
-Xin mời…”Seasions” !
Hắn bước ra,liếc xéo Luân một cái rồi cất giọng oanh vàng líu lo :
-Em thích đọc truyện nên hay ”thần tượng” mấy nhà văn…Vậy mà lần đó…
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 6:49 am




Câu chuyện thứ năm : Văn không phải là người !

Ở một diễn đàn dành cho giới gay...
Tôi là một thành viên nơi ấy và cũng thầm lặng như đa số thành viên khác…Có nghĩa là chỉ vào đọc truyện là chính mà thôi…
Nơi đó…có một tác giả…mà tôi vô cùng ưa thích…
Vì ái mộ anh ấy quá nên tôi ngỏ lời làm quen…
Tôi vui mừng hết biết khi nhận được hồi âm của ”thần tượng”…

Thư đi tin lại…ắt có ngày gặp mặt…
Cũng chỉ cafe,trò chuyện thôi nhưng cũng đủ khiến tôi sung sướng mãn nguyện quá chừng chừng…

Tình cảm giữa tôi và ”nhà văn” ấy mỗi lúc càng sâu đậm…và cũng đến lúc chúng tôi ”lên giường” với nhau…
Những ngày tháng ”mặn nồng ân ái” với anh khiến tôi chẳng thể nào quên và luôn tự hào là mình đã chọn không sai người…
Văn của anh ấy viết…bình dị,mộc mạc đơn sơ như lòng người miền tây nam bộ kia mà…Lúc nào cũng ca ngợi đề cao những mối tình chung thủy của giới này khiến có nhiều truyện tôi vừa đọc mà rơi nước mắt lúc nào chẳng biết…
Dĩ nhiên ngoài đời anh ấy chắc chắn cũng vậy thôi…

Tôi sung sướng và hãnh diện vì điều này vô cùng…
Làm người yêu của một ”nhà văn”…là ”thần tượng” của biết bao người…sướng quá đi thôi…

Nhưng mà…
”Tôi đang lừa dối em
mà sao…em không biết
Những lời nói…tình duyên
với tôi…không cần thiết…

Chớ nên…thề thốt chi
Đùa vui…thôi đây nhé …
Say đắm…và…si mê
Sẵn sàng…đang nhạt nhòa…

Tội nghiệp quá…xây những lâu đài cát mơ
Biển vắng…những chiều sắp mưa
Tình cũng như là…đám mây…mịt mù…
Tinh là nhớ…xin nhớ…không lừa dối ai
Đừng nói…câu chuyện lứa đôi
Tình cũng như…dòng nước trôi…

Khi tôi tìm đến em…
Là…tìm vui…trong chốc lát
Đến một lúc…rồi quên
Nhớ nhung…không cần thiết

Nếu em…hiểu rõ tôi…
thì không nên…tức tối
Yêu…nghĩa là…phai phôi
Nghĩa là…mang hận hoài…”


Cũng như anh ”gia_xau_ngheo” là…mỗi khi ở bên tôi,anh ấy có quá nhiều cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi vô cùng khó chịu lẫn hoang mang…
”Thức khuya mới biết đêm dài.
Ở lâu mới biết lòng người…bất nhân”
Càng lúc…những cuộc hò hẹn của chúng tôi cứ thưa dần…thưa dần đi…
Có một hôm,tôi vô tình thấy anh ấy …tay trong tay với một người con trai xa lạ cùng bước vào một quán ăn sang trọng…
Khi tôi bước đến,anh tỉnh bơ giới thiệu :
-Đây là một ”bạn đọc thân thiết” của anh từ Qui Nhơn mới vào…
Quay sang tôi,anh lên tiếng với người kia :
-Anh chàng này chỉ là bạn ”bình thường” của mình thôi…
Tôi nghe mà tê tái trong hồn…Trời ơi,thì ra trong mắt anh ấy tôi chỉ là một người bạn ”bình thường” đơn giản thế sao ?

Cứ vài hôm,tôi lại phát hiện ra bên cạnh anh lại là một chàng trai khác…
Khi tôi tỏ ý khó chịu thì anh lại cười khì :
-Em không cần phải ghen làm gì …Họ chẳng qua chỉ là những bạn đọc ái mộ anh thôi mà…Ít ra em cũng phải cho anh ”tự do giao tiếp” với ”bạn đọc thân thiết” một chút chứ ?
Tôi bực bội :
-Giao tiếp gì mà từ sáng sớm đến …nửa đêm vậy hả anh ? Hình như anh thường xuyên ”tiếp bạn đọc” trong phòng của khách sạn thì phải ?
Anh ta nhăn mặt nhìn tôi :
-Ừ,tôi là vậy đó…Nếu em không thích thì…”ok,mình chia tay” nhé !
Tôi sững sờ nhìn anh không chớp mắt :
-Đối với anh …thích thì đến,không thích thì đi một cách dễ dàng như vậy ư ? Thế sao trong các câu chuyện anh viết toàn là đề cao những mối tình chung thủy đẹp như mơ vậy ? Toàn là những cuộc tình đáng khắc cốt ghi xương không thôi…
Anh ta cười khinh khỉnh đáp lời :
-Truyện là truyện…mà đời là đời…em hiểu không ? Tôi nói cho em biết : Văn…không phải là người đâu nhé ! Đừng có mơ…
Nói xong,”nhà văn” liền bỏ đi mất biệt…

Sau này,tôi vẫn thấy anh ta thường xuyên viết truyện trên diễn đàn ấy…
Lại quen biết với nhiều người khác…và hẹn hò búa xua với tất cả không chừa một ai…

Nhưng trong mắt tôi,hình ảnh một ”nhà văn” bình dị đơn sơ mộc mạc ấy không còn nữa…
Bởi vì…”thần tượng” kia đã bị sụp đổ trong tim tôi từ lâu …lâu lắm rồi…

Dĩ nhiên người khó chịu nhất trong câu chuyện vừa kể của ”Seasions” là ”nguyenthanhluan” rồi nên khi hắn vừa im tiếng thì Luân liền hất hàm nhìn ”Seasions” :
-Ê…mi đang ”mai mỉa” ai vậy hử ?
”Seasions” xua tay,lắc đầu :
-Ai muốn hiểu sao thì hiểu…Ủa mà trong truyện tui có đụng chạm gì đến tên ông chưa ? Hứ làm như có mình ên ông là ”nhà văn” vậy …
”galang84” bước ra can ngăn :
-Thôi,thôi cho tui can đi mấy cha…
”crankyone” cằn nhằn :
-Mà ”Seasions” cũng kỳ nữa…Nãy giờ cứ chê mọi người kể chuyện buồn…Tưởng sao,đến phiên hắn còn quá cha…Yêu thì thiếu gì người để chọn lựa,bộ hết người rồi sao mà lao đầu vô mấy cha nội nhà văn ? Mi hổng nghe thiên hạ đồn hả : ”Nhà văn nói láo,nhà báo nói thêm” mà…
”A3_H” lẩm bẩm :
-Tui là ”việt kiều” Châu Âu đẹp trai phong độ sao không yêu ? Ai biểu yêu cha nhà văn vớ vẩn nào đó thì…chết ráng chịu !

”Galang84” lại xua tay :
-Thôi im lặng trật tự cái coi…
Lão cầm một lá thăm trên tay,mở ra xem rồi rú lên :
-Nhân vật mới tinh à nha ! Xin mời ”jadeorchid” đến từ USA…

Tiếng vỗ tay tràn ngập căn phòng…
”jadeorchid” từ từ bước ra, phong cách không thua gì nghệ sĩ …
-Dạ, em xin chào quý khán giả đã đến đây ủng hộ em đêm nay…Dạ, em xin cảm ơn anh ”nguyenthanhluan” đã tổ chức cuộc họp mặt này và có lòng mời em đến dự…Dạ,em cũng xin gửi lời chào đến tất cả mọi người có mặt trong buổi tiệc …Dạ,em cũng xin cảm ơn anh ”galang84” có lòng tốt đưa em lên ”bảng phong thần”…Dạ,em cũng xin…
Tiếng mọi người nhao nhao :
-Kể lẹ đi cha nội…
-Dài dòng văn tự quá…
-Nhiều chuyện gì đâu…
-Đứng nói hoài coi chừng ăn trứng thúi bây giờ…
Nghe vậy,”jadeorchid” hoảng hồn hoảng vía liền lắp bắp :
-Dạ,em xin kể liền đây ạ…Dạ,trước khi kể em xin gửi lời cảm ơn đến mọi người đã chịu khó lắng nghe lời em ạ…Dạ,em cũng xin gửi lời tri ân đến anh ”nguyenthanhluan” là người tài trợ chính cho chương trình này…Dạ,em cũng tỏ lòng biết ơn đến các nhà đồng tài trợ là anh ”Vinh Cuong” ,anh ”galang84”,anh ”NickSJ” ,anh…
-Trời ơi là trời…
-Có kể hông vậy cha ?
-Xuống đi…xuống đi…

-Dạ,mấy bác đừng la ó nhảy đong đỏng coi chừng rớt hết đồ phụ tùng bây giờ…Dạ để em kể ạ…Câu chuyện của em là như thế này…
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 6:52 am




Câu chuyện thứ sáu : Tương tư chàng ca sĩ

”Gặp em…từ buổi xem nhạc
Giọng ca ngọt êm xiết bao
Lời ca bỗng như lao xao
mà lòng anh thấy…sao nao nao
Tựa như giấc mơ…phương nào

Từ khi gặp em…anh buồn
Lòng anh…thầm nghe…vấn vương
Từ dạo ấy…đến hôm nay
mà sao em…vẫn như…không hay
để anh…nhớ thương ngày đêm…

Anh luôn mong gặp em hoài
Cho lòng vơi hết…đắng cay
Xin em chớ…vội ”lấy người”
Như người ta hát…diêu bông
như người ta trách…lá diêu bông…”



Có một lần nọ,tôi cảm thấy buồn bực trong lòng nên mua vé bay về Việt Nam chơi cho khuây khỏa đầu óc…
Mọi người nãy giờ nhìn thấy tôi thì cũng biết rồi đó…
Tôi tuy đã bước sang lứa tuổi bốn mươi rồi nhưng nhìn bề ngoài thì hãy còn trẻ chán !
Thân hình cao to,rắn chắc,lực lưỡng và quá sexy hấp dẫn…đúng không ?
Bởi vậy hồi đó tới nay…toàn là thiên hạ chết vì tôi thôi…Chứ tôi chẳng bao giờ khổ lụy vì tình với bất kỳ một người nào…
Đẹp thì có quyền…”chảnh” mà ?
Thú thiệt là bên Mỹ tôi có một lúc tới …hai người tình lận đó…
Ai cũng đều đẹp trai và hết mực thương yêu,chìu chuộng tôi từ lúc trẻ cho đến bây giờ…
Tôi cũng thuộc dạng khéo cư xử và biết ”giấu che tội lỗi” của mình nên chuyện này vẫn còn nằm trong vòng bí mật…
Thứ hai,tư,sáu…tôi dành cho anh A…
Thứ ba,năm,bảy…lại hẹn hò với chàng B…
Còn chủ nhật tôi vào Club tìm …của lạ chơi qua đường thôi !
Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi sung sướng quá chừng chừng rồi còn gì ?
Vậy mà có đôi lúc tôi cũng bắt chước người ta buồn…vu vơ,vớ vẫn cho cuộc đời thêm phong phú một chút…
Chứ sống mà vui hoài…thì…tẻ nhạt thí mồ…
Mọi người thấy tôi nói vậy đúng không ?
Nếu đúng thì vui lòng cho tôi một tràng pháo tay đi…

( tiếng vỗ tay lộp độp vang lên)

- Dạ,xin cảm ơn…xin cảm ơn…Thôi để tôi kể tiếp lý do vì sao mà mình quay về Việt Nam lang thang nha ?

Đi đêm ắt có ngày gặp…ma
Hay là chơi dao cũng có ngày đứt tay…
Những lời đó của ông bà mình là để dành cho…tôi chứ còn ai trồng khoai đất này nữa ?
Hôm chủ nhật nọ…tôi tung tăng dung dăng dung dẻ vô Club chơi…
Đang xà nẹo,xà nẹo với một thằng Mễ tuổi teen thì…
Úi chu choa mẹ ơi…tự nhiên ở đâu hai cha ”người tình duy nhất” của tôi bỗng đùng đùng xuất hiện trước mặt…
Thế là…

”Thôi là hết…anh đi đường anh
Tình duyên mình…chỉ bấy nhiêu thôi
Còn mong gì …hình bóng xa xôi
Nhắc làm gì…chuyện năm xưa
cho tim thêm…ngẩn ngơ…

Thôi là hết…em đi đường em
Từ đây sầu…dẫm nát tim côi
Vì sao trời đành bắt duyên em
Lỡ làng cùng người em thương
Lỡ làng cùng người em yêu…

Từ đây…anh xin…người yêu
Đừng oán trách…hay giận hờn gì anh
Nếu trước…chúng ta đừng biết
Thì thương nhớ…không về trong đêm nay
Nhiều đêm chăn gối…bên người không quen biết
Sao tim em…bỗng thấy như cô đơn…
Tại em không nói…hay tại anh không biết
mà tình ta…tan vỡ…theo thời gian…

Thôi là hết…chia ly từ đây
Người phương trời…kẻ sống cô đơn
Nhiều đêm buồn…về chiếm tâm tư
Nghe lòng mình còn…thương ai
Nghe lòng mình còn…yêu ai…”


Chơi xong bài hát đó thì nhóm ”tam ca” của chúng tôi liền tan biến như bọt xà phòng…
Nghĩ đi nghĩ lại tôi tức hai cha nội người yêu của mình ghê nơi…
Sống bên Mỹ bao nhiêu năm rồi mà mấy chả vẫn còn giữ mãi tập quán chung thủy của người Á Đông là sao vậy chời ?
Còn tôi,bất quá chỉ chơi trò ”bắt cá hai tay” thui mà…
Có phải tội gì lớn lao đâu ? Sao họ tàn nhẫn với tôi vậy nè ?

Bởi vậy người ta nói ”lắm mối,tối nằm không” đâu có sai ?
Tức mình tức mẩy nên tôi mua vé về Việt Nam chơi…
Tôi khác anh ”Vinh Cuong” một chỗ là hổng thích chơi ”gôn”,cũng chẳng ưa vào quán bar này nọ mà chỉ thích xem các chương trình ca nhạc thui à…
Nhưng tôi lại dị ứng với mấy cái phòng trà …vào đó ngộp gần chết…
Thế nên Câu lạc bộ Lan Anh hoặc sân khấu Trống Đồng là nơi tôi thường xuyên lui tới…
Ai cười mình bình dân tôi cũng mặc…

Còn một lý do nữa mà nếu hổng nói ra thì không ai biết…
Đó là trong liên khúc truyện kinh dị ”Tơ Lòng Vương Vấn” của cha nội ”nguyenthanhluan” thì tôi thích câu chuyện thứ chín ”Ca sĩ …lang thang” nhất…
Cho nên ngoài hai tụ điểm ca nhạc ấy ra,tôi cũng hay mò mẫm tới những quán ăn uống có phục vụ ca hát hằng đêm hầu tìm…”chàng ca sĩ ma quái” nọ.Bởi vì tôi tin rằng truyện của cha Luân viết toàn là thiệt không á…

Một đêm kia,tôi kêu taxi chở mình ra một quán ngoại ô trăng nước hữu tình để ăn tối…
Ngồi trên nhà sàn,vừa ăn vừa ngắm …lục bình trôi sao mà nó lãng mạn dễ sợ !
Bỗng có tiếng hát là lạ khiến tôi liền dõi mắt về ánh đèn sân khấu …
Chúa ơi, một chàng trai ở đâu đẹp hết biết vừa xuất hiện lại có giọng ca ngọt ngào quá chừng chừng vậy nè ?

”Cuộc đời chỉ để mà buồn sao em… mưa đêm,gió oán than
Còn gì đâu em…khi thu lại về…với lá rơi ly tan…
Còn gì đâu em…lời thề trăm năm…chỉ là dĩ vãng thôi…
Nay tình đã vắng…như vở kịch đời…giữa bóng đêm muộn màng…

Còn gì đâu em…vì tình ra đi…bay theo những bóng chim
Cho ta nhức nhối…đau hơn một lần…khi tan rã trái tim…
Hạnh phúc đã héo khô…giữa đôi tay…như nụ hoa thời gian
có nghe đêm này…tượng đá khóc…hơn mưa ngàn…

Như hồn ta…mang vết thương đời..
Kiếp này thôi trót…lỡ duyên rồi…
Ngày tháng yêu nhau…chỉ còn lại trong ta… bao nhiêu xót xa…
Thôi ta cố quên đi…buồn nào rồi cũng phai mờ…

Ta nhìn ta…cây lá sang mùa…
Quãng đời ta…tăm tối ưu phiền…
Một thoáng đam mê…trả lại để em… mang đi…như mũi tên
Ôi tình yêu…mũi tên…ngập sâu…vào đáy tim…”


Mèn ui,giữa vùng ven ngoại thành sao lại có Tuấn Ngọc xuất hiện vậy chời ?
Mà nhìn kỹ anh chàng này đẹp trai,trẻ trung hơn cha ca sĩ Tuấn Ngọc nhiều…
Tôi mừng quá nên chấp tay van vái ông thần ”nguyenthanhluan” :
-Anh Luân sống khôn thác thiêng làm ơn phù hộ cho em ”cua” được anh chàng ”ca sĩ không tên” này cái…Rồi mai mốt ngày rằm hoặc ba mươi gì em cũng gởi về ”cúng” cho anh tờ một trăm đô nha anh ? nam mô a di đà…lạt !
Mắc dịch gì mà bắt đầu từ đêm đó,tối nào nếu tôi mắc kẹt không đi ra cái quán ngoại thành nọ thì xem như đêm ấy tôi…thức trắng mà chẳng hiểu vì sao ?
Tôi nhớ đôi mắt to ,đôi môi cười khoe má lúm đồng tiền,nhớ luôn mái tóc bồng bềnh của anh chàng ”ca sĩ không tên” kia…
Vì lết d…tới hoài nên riết rồi tôi bỗng trở thành khách VIP của cái quán ấy tự hồi nào tôi cũng chẳng biết..
Hễ thấy mặt tôi là các cô phục vụ xúm xa xúm xít lại kẻ lấy khăn lau mặt ,người rót nước châm trà phục vụ nhiệt tình hết biết…
Có nhiều khi tôi cũng muốn hỏi thăm về anh chàng ca sĩ nọ nhưng vì lỡ gồng nên hổng dám thốt ra lời…Rủi mấy cô nàng ở đây phát hiện ra tôi là ”chị em” với mấy bả thì chết…
Mà cũng ngộ,anh chàng nọ hình như đêm nào cũng đến hát hay sao đó…và chỉ hát đúng một bài rồi biến…
Ngay cái lúc tôi hãy còn đang ăn dang dở mới chết chứ ?
Không sao,tôi đã có cách tiếp cận chàng rồi…

Đêm ấy,tôi đến quán mà chẳng thèm ăn…chỉ uống bia khơi khơi thôi…
Chàng đến hát xong một bài thì ra về…
Vì đã chuẩn bị sẵn kêu tính tiền từ trước nên tôi vội vã vọt theo…

Thời gian sau này,tôi không đi taxi nữa mà thuê luôn cho mình một chiếc honda để đi tới đi lui cho tiện…Cho nên lúc thấy anh chàng lội bộ khơi khơi tôi liền cho xe chạy chậm lại…
Đến bên nhóc,tôi giả bộ cất tiếng khen nức nở :
-Em ca hay quá à !
Cậu mỉm cười,cúi đầu chào tôi :
-Dạ,em cảm ơn anh !
Tôi thăm dò :
-Nhà em ở đâu ? Anh đưa em về nha ?
Nhóc đưa tay chỉ về phía xa xa :
-Dạ thôi để em đi bộ quen rồi…
Chèn ơi,điệu này là ca sĩ nghèo rồi …Còn không biết ra tay nghĩa hiệp ?
Thế là tôi bắt đầu tán hươu tán vượn tỏ vẻ thông cảm này nọ…
Miệng lưỡi của tôi thì chắc chắn là ăn đứt cha Luân nên chỉ một lát sau,chàng ca sĩ đã nhảy lên ngồi phía sau lưng chịu theo tôi đi khắp cùng trời cuối đất…ý lộn,đi uống cafe rồi !
Tên của nhóc thật là đẹp : Tuấn Tú…
Đúng là tên sao người vậy…đẹp mà dễ thương gì đâu…
Nhóc mới 20 tuổi thôi và nhà ở một tỉnh nghèo thuộc miền tây mình…Lên đây vừa đi học vừa đi hát buổi tối hầu kiếm thêm thu nhập…
Hôm trước đi hát về khuya chẳng may bị bọn xì ke chặng đường cướp mất chiếc honda đời một ngàn chín trăm hồi đó khiến cậu cụt giò luôn…
Bây giờ tờ mờ sáng,Tuấn Tú phải thức dậy đón xe buýt đến trường …
Buổi tối muốn cho kịp giờ hát thì cậu đành thả bộ thật sớm…Tà tà tới nơi,lên hát một bài lại lội bộ ra về…
Một đêm như vậy ,cậu được chủ nhà hàng trả cho 50 ngàn đồng…

Nghe Tuấn Tú kể mà nước mắt nước mũi của tôi cứ chảy ròng ròng…
Thương quá đi thôi…
Người trẻ đẹp vầy mà thượng đế nỡ nào đày đọa vậy trời ?
Ổng hành hạ thì tôi ra tay cứu giúp thôi…

Từ đó,đêm nào tôi cũng làm ”vệ sĩ” đưa đón chàng ”ca sĩ không tên” ấy…
Có một điều lạ là …
Tuấn Tú không bao giờ cho tôi biết nhà mình…Chàng lúc nào cũng đứng đợi tôi ở đầu hẻm…và khi về cũng yêu cầu tôi dừng lại nơi đó…
Gần tới nhà hàng cũng vậy…Chàng bắt tôi dừng lại một quãng khá xa rồi tự mình đi bộ lại…Sau đó cũng bắt tôi đón ngay chỗ vừa thả xuống lúc nãy…

Chiều hôm nọ…
Tôi vừa đến đầu hẻm thì Tuấn Tú phấn khởi báo tin :
-Hôm nay nhà hàng đóng cửa…Anh có muốn đưa em đi đâu đó không ?
Chúa ơi,câu này là câu tôi thích nhất trên đời…Mong đợi bấy lâu nay cơ hội đã đến…

Đêm ấy,chúng tôi ăn nhậu xong rồi đi lòng vòng vùng ngoại ô chơi…
Khách sạn vùng ven là…điểm đến cuối cùng !

Sau cái đêm ”thuộc về nhau” ấy,Tuấn Tú thỏ thẻ :
-Mai em về quê rồi,anh đừng đến rước em nữa nha ? Thứ bảy tuần sau em lên thì anh hãy đến há ?
Tôi nghe mà buồn muốn chết nhưng cũng ráng gượng cười …
Đưa nhóc ra bến xe,giúi vào túi áo cậu một ít tiền …
Tuấn Tú từ chối nhưng tôi ép mãi cậu mới chịu nhận…
Đợi xe đi khuất rồi , tôi mới một mình lủi thủi quay về…

Đúng hẹn,tôi đến đầu hẻm ấy đợi chàng…
Đứng hoài đứng mãi cũng chẳng thấy Tuấn Tú đâu nên tôi buột miệng hỏi thăm bà bán thuốc lá nơi đó…
Bà ta ngạc nhiên :
-Trong hẻm này hổng có ai tên Tuấn Tú ở trọ hết cậu ơi…Toàn là dân hút chích không à !
Thấy thái độ bà ấy thì tôi tin là thật bèn chạy lại nhà hàng…
Lần này thì tôi không nhát nữa mà mạnh dạn hỏi một cô bé phục vụ bàn …
Câu trả lời của nàng khiến tôi choáng váng :
-Anh Tuấn Tú đi Pháp du học rồi anh ơi…
Tôi lắp bắp :
-Cô…cô nói sao ? Chứ không phải cậu ta là sinh viên nghèo ở tỉnh lên hả ?
Nàng mỉm cười :
-Dạ,đâu có ! Ai nói với anh kỳ cục vậy ? Nhà ảnh giàu nhất nhì ngoại thành này á…Chẳng qua thích hát nên đêm nào cũng lại đây ca cho vui thôi mà…Ông chủ nhà hàng này đôi khi cũng mượn nợ nhà của ảnh đó anh ơi…

Tôi nghe xong mà thẩn thờ…
Đêm đó ra về mà tôi cứ nghe tiếng hát của chàng ”ca sĩ không tên” ấy như vẫn còn vang vọng quanh đây …

”Tình yêu như nắng..
nắng đưa em về…bên dòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió…
Gió mang câu thề…xa rời chốn xưa…
Tình như lá úa…
rơi buồn…trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi…
mây vẫn mây trôi…hắt hiu tình tôi…

Người vui bên ấy
xót xa nơi này…thương hình dáng ai ?
Vòng tay tiếc nuối…
Bước chân âm thầm…nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói…
mơ hồ…trong bóng tối
Em đã xa xôi…
Tôi vẫn chơi vơi…riêng một góc trời…”


”Galang84” trợn mắt :
-Lúc đầu cha nhí nha nhí nhảnh lắm mà ? Sao kết thúc gì thảm quá vậy cha nội ?
”jadeorchid” cười buồn :
-Tại chuyện nó vậy chứ bộ…Tui có muốn thế đâu ?
”A3_H” ra vẻ sành đời :
-Du học bên Pháp cũng dễ tìm mà ? Ông có đi tìm hắn không ?
”jadeorchid” thở dài :
-Tìm để làm gì chứ ? Biết cậu ấy có yêu mình không ? Lúc đầu thì nhóc đã ”chơi” mình te tua như vậy rồi…Vả lại,nhà cậu ta giàu có thấy mụ nội…làm sao mà hắn để ý tới mình nữa ?
”NickSJ” cười mỉm :
-Cho bỏ cái tật đùa giỡn với ái tình…Bây giờ bị ái tình giỡn hớt lại cũng đáng !
”crankyone” đăm chiêu :
-Theo tôi thì…bạn nên đi tìm cậu ấy…
”Hoan Long” tò mò :
-Tại sao ?
”crankyone” giảng giải :
-Nếu tôi đoán không lầm thì Tuấn Tú đã yêu ”jadeorchid”…Hoặc là cảm kích tấm lòng tốt của anh ta nên cậu mới trao ”cái ngàn vàng” cho người mình thương…Bởi vì,nếu cậu ấy không có cảm tình thì làm gì mà chủ động đề nghị ”jadeorchid” đưa mình đi chơi ? Đúng không ? Phần khác,cậu ấy đâu phải con nhà nghèo nên cũng chẳng cần lợi dụng ”jadeorchid” để làm chi cả…
”jadeorchid” như thấm ý…Hắn đưa tay vỗ trán :
-Trời ơi,đơn giản vậy mà sao tôi nghĩ không ra vậy trời ?Kỳ này tôi nhất định sẽ sang Pháp tìm cho bằng được chàng ”ca sĩ không tên” ấy…Hahaha,cảm ơn bạn hiền ”cà rem ký” nha ? Hun cái coi…Chụt,chụt…
”Cà rem ký” nhăn nhó :
-Nham nhở…trơ trẽn…đê tiện…
”jadeorchid” vì sung quá nên đứng giữa nhà hát to lên :

”Paris có gì lạ…không em ?
Mai anh về…em có còn ngoan
Mùa xuân…hoa lá vương …đầy ngõ
Em có tìm anh…trong cánh chim…

Paris có gì lạ…không em
Mai anh về…giữa bến sông Seine…
Anh về giữa…một dòng sông trắng
Là áo sương mù…hay áo em…”


Mọi người vỗ tay hoan nghênh hắn nhiệt liệt khiến ”jadeorchid” trở lại nhí nha nhí nhảnh như lúc đầu :
-Dạ,em xin cảm ơn…Dạ,xin cảm ơn thật nhiều…
”Galang84” vỗ tay nghe bốp bốp rồi lên tiếng :
-Được rồi…giờ im lặng nghe tui tuyên bố nè…Xin mời bé ”Wonder Angel” lên đây !

Cậu bé ”Wonder Angel” thuộc dạng hãy còn ”nhi cô lai” nên tỏ vẻ ngại ngần …
Thấy vậy,Luân khuyến khích :
-Không sao đâu cháu…Biết gì thì kể nấy cũng được…Còn như cháu chưa biết yêu thì cứ kể chuyện vui đi nha…
”Galang84” nhăn trán :
-Mười chín tuổi làm gì mà hổng biết yêu ? Tui hồi đó mới mười bốn thì…mất đời con trai mẹ nó rồi á…
Mọi người nhao nhao :
-Ông nội,ăn nói đàng hoàng chút đi…Mình thuộc dạng chú bác của nhóc rùi à nha ?
”Galang84” biết lỗi nên im re…

Nhóc ”Wonder Angel”hình như lấy lại sự tự tin nên bắt đầu lên tiếng :
-Dạ,cháu xin chào các bác,các chú ạ…Xin gửi đến các dì các thím lời chào…trân trọng nhất ! (nghe quen quen,giống ca sĩ Sài Gòn ghê)
-Dạ…nhìn tới nhìn lui chỉ có mỗi mình cháu là ”bắc kỳ” nên cũng ngại…Vì thế nếu trong câu chuyện cháu sắp sửa kể đây nếu có gì không phải xin các bác thứ lỗi cho cháu nhé…
-Câu chuyện hôm nay cháu muốn gửi đến các bác,các chú là…
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 6:56 am




Câu chuyện thứ bảy : Trao duyên nhằm...tướng cướp !


Trong các câu chuyện chú Luân viết ,tôi thích nhất ”NGƯỜI TÌNH…DU ĐÃNG” mà chẳng hiểu vì sao nữa…
Mỗi khi đọc sách hoặc xem phim ảnh,tôi cũng thầm ngưỡng mộ những kẻ tuy sống trong giang hồ nhưng lại có tâm hồn khẳng khái và nghĩa khí đâu thua gì 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc trong truyện ”Thủy Hử” của Trung Quốc chứ ?
Tuy là người Bắc 100% nhưng tôi thích nghe cải lương cực kỳ…
Tuồng tôi mê nhất là “Tướng cướp Bạch Hải Đường ”
Cứ mỗi khi nghe đến đoạn sau đây thì nước mắt tôi cứ tuôn rơi lã chã :

”Nhung ơi…sao em nỡ nào bỏ anh ra đi khi con Thu mới vừa lên hai tuổi…
Sao em đành quay lưng ngoảnh mặt trong khi anh vẫn còn tha thiết yêu…
…em…
Suốt cuộc đời…không gian dối…
Tình nghĩa vợ chồng…chung chăn sẻ gối…
Từng tháng từng ngày…mình gian khổ có nhau…
Nhưng kể từ đây…
Em đã ra đi…không trở lại nữa rồi…
Anh thì…suốt đời…mang án…
Chỉ tội nghiệp cho con khờ…
hãy còn trong lứa tuổi ngây thơ…
Rồi đây…
Ai dạy bảo nâng niu…
ai chăm sóc…vỗ về…
Khi vắng tiếng ru em…
trong giấc ngủ đêm dài…
Nó sẽ khóc đòi cha…
hay buồn vì nhớ mẹ…
Cha thì bị tù đày…
mẹ lại bỏ đi xa…
Thượng đế ơi…
ông gây chi thảm trạng…
Để khổ lòng nhau…
khi chia cắt…một gia đình…
Thôi thì đành xuôi tay…
cho định số an bài…”


Vì tò mò…và muốn khám phá miền Nam nên lúc thi đại học tôi lén lút gia đình đăng ký thi vào một trường tại TP.HCM…
Lúc có kết quả thì mọi chuyện coi như xong,tôi vô cùng mừng rỡ nên cứ hớn hở một mình bước lên tàu Thống Nhất tiến thẳng vào Sài Gòn…
Trong khi bố tôi im lặng thở dài thì mẹ cứ dặn dò mãi :
-Con vào đấy nhớ cẩn thận …Cái bọn miền nam chúng nó ghê lắm nhá ? Phải xem trước xem sau và nhớ là đừng giao du qua lại với bất kỳ ai con nhé !
Tôi cứ gật lia gật lịa mà chẳng thèm để ý đến lời bà nói làm gì…

”Dừng chân trên bến khi chiều nắng chưa phai
Từ xa thấp thoáng…muôn tà áo tung bay
Nếp sống vui tươi…nối chân nhau đến nơi đây
Sài Gòn đẹp lắm…Sài Gòn ơi…Sài Gòn ơi…

Ngựa xe như nước…trên đường vẫn qua mau
Người ra thăm bến…câu chào nói xôn xao
Phố xá thênh thang…đón chân tôi…đến chung vui…
Sài Gòn đẹp lắm…Sài Gòn ơi…Sài Gòn ơi…

Lá la la lá la…Lá la la lá la…
Tiếng cười cùng gió…chan hòa…niềm vui say sưa
Lá la la lá la…Lá la la lá la…
Ôi đời đẹp quá…đẹp quá…tràn bao ý thơ…”



Tới Ga Sài Gòn thì trời vẫn chưa sáng hẳn…
Nếu như ngồi ở quán cafe trong ga thì tôi đã được yên thân rồi.Đằng này vì náo nức,vì tò mò nên tôi từ từ thả bộ ra cổng…
Đang lang thang ngơ ngác trên đường Nguyễn Thông thì tôi như đứng tim khi nghe tiếng xe lao nhanh qua như chớp trước mắt mình…
Trong nháy mắt,cái vali mà tôi mang theo đã biến mất theo chiếc xe ấy…
Trời ơi,tư trang quần áo…của tôi…
Một thân một mình nơi xứ lạ quê người,tôi còn biết làm gì hơn là quỵ xuống bên đường khóc tức tưởi …

Giờ đây tôi mới thấm thía lời mẹ dặn :
-Cái bọn trong nam ấy chúng nó ghê lắm nhá…
Nhưng khi hiểu ra thì tất cả đã quá muộn màng…

Tôi đang ngồi khóc tỉ tê thì chợt nghe tiếng hỏi bên tai mình :
-Ê nhóc,bị giựt đồ rồi phải không ?
Ngước mắt lên nhìn…trước mắt tôi là một anh thanh niên đô con với hàm râu quai nón xanh mướt…
Tôi gật đầu :
-Dạ,em mất hết đồ đạc và giấy báo nhập học rồi anh ạ …
Anh ta chăm chú nhìn tôi …
Mãi một lát sau mới hất hàm hỏi :
-Tỉnh nào ?
Tôi đáp :
-Dạ…Hà Nội !
Người thanh niên trợn mắt :
-Dân thủ đô sao khờ vậy ? Người Hà Nội nổi tiếng đanh đá lắm kia mà …
Tôi nghe anh ta mai mỉa như thế nhưng chỉ biết im lặng …Trong lòng tôi đang rầu rĩ bởi chuyện vừa rồi nên chẳng còn tâm trí đâu mà cãi vã với anh ta…Chứ theo tôi nghĩ thì cho dù Hà Nội hay Sài Gòn hoặc bất cứ nơi đâu chăng nữa bao giờ cũng có người tốt kẻ xấu mà thôi…
Thấy tôi không trả lời anh ta bèn ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay nâng cằm tôi lên…
Nhìn ngắm tôi đã đời anh bỗng đề nghị :
-Thôi trước mắt về chỗ của anh nghĩ tạm nha nhóc ? Có gì từ từ anh tìm cách kiếm lại đồ đạc dùm cho em há…
Tôi có còn gì để mất nữa đâu mà cảnh giác với lại đề phòng chứ ?
Vậy thì một liều ba bảy cũng liều…

Vừa chở tôi mà anh ấy lại ca hát líu lo có vẻ yêu đời lắm cơ…

”Người từ…là từ phương Bắc
Đã qua dòng sông…sông dài
Tìm đến nơi này…một nhà thân ái…
Ơi…tình Bắc duyên Nam…là duyên
Tình chung muôn đời…ta đắp xây…

Gặp ”chàng” là ”trai mới lớn”
mắt duyên cười say…môi hồng…
Tình thắm đôi lòng…mộng vàng chung bóng…
Ơi…mảnh đất dâng hương…là hương
Cần lao chung đời…vai sánh vai…”


Tôi khều lưng anh ta rồi thắc mắc :
-Anh ơi hình như anh ca sai rồi…”Gặp nàng…nàng là thôn nữ” mới đúng đấy anh ạ…
Không ngờ anh ta nạt :
-Kệ anh ! Ở Sài Gòn này toàn là chế lời lại ca mới vui …Em là ”bắc kỳ con” biết gì mà sửa lưng anh chứ ?

Tôi tức quá nhưng chỉ dám nghiến răng nói nho nhỏ :
- Dám gọi mình là ”bắc kỳ” này,”bắc kỳ” nọ nữa à ? Ư hừm…Hãy đợi đấy !

Nhà của anh ở ngoại ô Bình Chánh…và tuy nhỏ nhắn nhưng ngăn nắp,sạch sẽ khiến tôi rất thích…
Trưa hôm sau thấy anh khệ nệ xách về cái vali tôi mừng quá thốt lên :
-Úi trời…đúng là vali của em đây mà ! Sao anh lại tìm ra nhanh thế nhỉ ?
Long (tên anh ấy) trao lại cho tôi cái vali mà chỉ cười khẽ :
-Thì anh nhờ người ta đi chuộc về cho nhóc đó…Sao thích không ?
Lúc đó tôi mới chân ướt chân ráo đến cái đất Sài Gòn này nên nào hiểu chuyện đời vốn không đơn giản như mình nghĩ nên mừng rỡ nói lời cảm ơn anh ấy quá chừng chừng…
Thấy tôi vui,anh liền bảo :
-Vậy cứ ở đây luôn nha ? Mai anh đưa em đi làm thủ tục nhập học…nhóc há ?
Tôi ngại ngùng :
-Còn tiền ăn…tiền trọ thì sao hở anh ?
Long cười rạng rỡ :
-Chuyện nhỏ…Mai mốt khi nào ra trường,đi làm việc rồi thì …trả lại cho anh sau cũng được…

Tôi sung sướng thét lên :
-Ôi…sướng quá đi mất !Vậy mà em cứ nghĩ…
Anh nheo mắt :
-Em nghĩ gì ?
Tôi định nói là cứ tưởng người Sài Gòn thì…ghê lắm (mẹ tôi bảo thế mà !)nhưng vội lảng sang chuyện khác :
-Dạ không…không có gì !

Những ngày sau anh vui vẻ đưa tôi đến trường làm thủ tục nhập học…
Rồi cứ đưa rướt suốt khiến tôi cảm động gì đâu…
Khi tôi thấy áy náy bèn rụt rè lên tiếng để mình tự đi xe buýt thì anh liền trợn mắt nạt :
-Đồ ”bắc kỳ con” bộ muốn bị móc túi giựt đồ nữa hả ?
Anh làm một hơi :
-Cái mặt em khờ muốn chết…Lơ ngơ láo ngáo đi ra đường một mình thế nào cũng bị dụ dỗ thôi…
Tôi tức quá nên chơi lại :
-Hứ…em là sinh viên đại học năm nhất à nha ? Đừng tưởng bở…
Long thách :
-Ngon thì đi một mình thử coi…
Anh ấy nói chơi nhưng tôi thì làm thiệt…

Vì muốn làm cho lợi gan nên hôm nọ,tôi trốn một tiết học (nếu không thế thì anh ấy sẽ đến đón đúng giờ và tôi sẽ không thực hiện được ý đồ của mình) và đón một chiếc xe buýt lang thang ra chợ Bến Thành chơi…
Sau đó…tôi lại nhảy lên một chiếc xe buýt khác và …trôi dạt ra tới bến xe miền đông…

Vừa bước xuống xe,tôi mới hoảng hốt khi phát hiện ra một việc…
Cái điện thoại di động cùng chiếc ví nơi túi quần tôi đã không cánh mà bay tự lúc nào…

Mãi cho tới trời gần sụp tối tôi mới dám bước đến quầy điện thoại công cộng gần đó gọi vào số máy của anh ấy…
Nghe tiếng tôi ấp úng phía đầu dây thì anh đã hốt hoảng la lên :
-Em đang ở đâu ? Cho anh địa chỉ đi…
Tôi hỏi người chủ quầy sách báo rồi rụt rè cho anh biết nơi mình đang đứng…

Gần một tiếng sau,anh xuất hiện…
Nắm lấy tay tôi,anh cuống quýt :
-Em làm anh muốn đứng tim…
Trả tiền điện thoại cho người ta xong,anh quay sang nhìn tôi rồi cất giọng trìu mến :
-Mình về đi nhóc…

Bước vào nhà rồi,anh mới bắt đầu la hét om sòm ỏm tỏi…
Nhưng lúc này tôi hiểu những lời nói ấy chẳng qua vì lo lắng cho tôi thôi nên không hề giận…
Trái lại tôi còn lên tiếng :
-Tại sao anh lại quan tâm đến em làm gì chứ ?
Không ngờ anh sững lại trong ít giây rồi bất ngờ nhào đến ôm chầm lấy tôi,thổn thức :
-Tại vì…anh yêu em ! Nhóc ạ…
Tôi sung sướng đến rơi nước mắt…
Bởi vì …tôi cũng đã chờ đợi câu nói này từ lâu rồi cơ mà…

Đêm ấy cũng là lần đầu tiên chúng tôi nằm bên nhau…
Sau cơn ái ân cuồng nhiệt,tôi vùi đầu vào ngực anh mà tay cứ mân mê những sợi lông dày đặc kéo dài từ nơi ấy xuống phía dưới…
Trong khi đó,anh lại khe khẽ hát :

”Này em trai bắc kỳ…nho nhỏ
Này em trai …tóc ”đờ mi gạc son”
Chiều hôm qua xuống đường ”mất bóp”
Em có buồn vì chẳng thấy…anh không ?

Này em trai bắc kỳ nho nhỏ
Này em trai có…nụ cười ngây thơ…
Thành khi không …quãng đường im gió
Không gió…lấy gì…lang thang…
Em có …thương thầm…anh không ?

Đời chim…muôn nhánh khổ nguy nàn
Mà anh…mang tội gốc chưa tan
Cửa chùa nào…mà không rộng mở
Quỷ sứ nào…chẳng muốn dung thân

Rồi khi qua giáo đường kiếm Chúa
Đội thánh giá…xin làm chiên ngoan…
Thấy có đứa đôi dài…đầu sừng
Chúa cũng xót thương…người lầm than

Này em trai bắc kỳ nho nhỏ
Này em trai tóc ”đờ mi gạc son”
Đạp xe hôn lối chờ anh ngỏ…
Quên hết giận hờn…thù ghét đám đông

Này…em…trai…bắc…kỳ…nho…nhỏ
Này em trai…mắt trời bao dung
Nhìn anh đi…hãy nhìn cho rõ…
Trước khi nhìn…đám đông
Trước khi vào…đám đông…”


Tôi thụi vào ngực anh ấy rồi trêu :
-Suốt ngày cứ sửa lời bài hát của người ta không nhé !
Anh chỉ cười,ôm chặc lấy tôi rồi thì thầm :
-Anh thích vậy mà…

Vì đã thương rồi nên về sau tôi thường để ý đến anh Long và cảm thấy ngạc nhiên vì anh ấy hình như chẳng có nghề nghiệp gì cả thì phải…
Thỉnh thoảng anh lại đi đâu mất biệt vài ngày (những ngày đó anh nhờ bác xe ôm trước hẻm đưa đón tôi đi học),có khi lên đến cả tháng mới trở về nhà…
Mỗi lần đi xa về anh lại đưa tôi vào siêu thị mua sắm đủ thứ khiến tôi choáng ngợp…
Khi tôi thắc mắc thì anh lại ôm siết lấy tôi rồi thều thào qua hơi thở :
-Anh có phần hùn dưới miền tây ấy mà…Lâu lâu anh phải đi về dưới nhận tiền lời em ui…
Anh còn trêu tôi :
-Anh phải đi thường xuyên như vậy mới có tiền lo cho ”bắc kỳ con” ăn học chứ ?
Trời ơi,sao lúc đó tôi lại dễ tin lời anh ấy đến thế nhỉ ?
Vì vậy,tôi cứ sống vô tư bên anh mà chẳng hề nghĩ ngợi gì…

Để rồi cho đến một buổi chiều kia…
Bác honda ôm đầu hẻm đón tôi trước cổng trường hốt hoảng nói :
-Cháu à,thằng Long nó bị bắt rồi…
Tôi tái mét cả mặt mày,nắm lấy tay bác hỏi dồn dập :
-Tại sao lại thế ? Bác có nhầm với ai không ? Anh ấy làm gì mà phải bị bắt cơ chứ ?
Bác ấy lắc đầu :
-Hình như nó là trùm đứng đầu một băng nhóm chuyên cướp tiệm vàng ở các tỉnh miền tây đó cháu…Công an họ bắt được đàn em của nó rồi lần ra hết…Từng người từng người một,tới nó là cuối cùng…
Ông bỗng nhìn tôi rồi buột miệng :
-Hình như nó linh tính hay sao đó nên mấy ngày trước có gửi bác cái này…Nó còn căn dặn nếu như có xảy ra chuyện gì thì đưa vật này cho cháu…
Nói xong,ông móc từ trong túi quần ra đưa cho tôi một hộp nhỏ…
Tôi run rẩy mở ra…
Chỉ có một thẻ ATM đứng tên tôi và một lá thư…

” Th…thương !
Khi viết lá thư này,anh cầu mong cho nó đừng bao giờ đến tay em…Bởi vì nếu một ngày nào đó em nhận được thì chắc chắn một điều là anh đã ngồi sau song sắt cánh cửa của trại giam rồi…
Giờ đây thì em đã biết rõ ràng thân phận của anh phải không nhóc ?
Ừ…thì anh là một thằng ăn cướp …
Anh không có lý do nào để biện mình việc làm tồi tệ của mình đâu…Nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều rằng : Kể từ lúc gặp và yêu em,anh đã muốn hoàn lương…
Nhưng than ôi,một khi đã dấn thân vào chốn giang hồ thì khó lòng rút chân ra khỏi được…
Thôi thì…đã sinh nghề ắt phải tử nghiệp ,cũng là lẽ thường phải không Th…?
Trước lúc chia tay,anh chỉ có một món quà nhỏ tặng em : Đó là một thẻ ATM đứng tên em với tài khoản là hai mươi triệu đồng …Dẫu biết rằng đây là đồng tiền tội lỗi nhưng tấm lòng của anh đối với em là thật…mong em đừng từ chối…
Sau này không có anh bên cạnh…Em hãy tự lo cho bản thân mình nha ? Nếu như em không ngại thì cứ đến ở chung với Bác Bảy xe ôm…Bác ấy sống có một mình và là một người rất nhân hậu (chuyện này anh đã nói trước với bác rồi ) nên rất sẵn lòng đón nhận em…
Anh chẳng còn đầu óc đâu mà viết gì thêm nữa…Chỉ thành thật cầu chúc cho em sau này sẽ tìm được một người khác có nghề nghiệp đàng hoàng hơn anh,tốt hơn anh và người đó cũng sẽ thương em nhiều hơn anh bây giờ Th…nhé !
Vĩnh biệt !
Trần Long.”

Buông rơi lá thư để mặc cho nó bay theo gió…
Tôi đứng sững tại đấy …nước mắt cứ nhạt nhòa…

”Seasions” tức tưởi quẹt nước mắt :
-Thê thảm quá à ! Hic…
Không khí trong phòng bỗng trầm lắng hẳn đi…
”alucard999” đến bên cạnh ”Wonder Angel” giờ đây đang đầm đìa nước mắt, cậu nắm lấy tay bạn rồi hỏi :
-Nếu không thể kể tiếp được nữa thì bạn ngưng tại đây cũng được rồi…
”Wonder Angel” ôm chầm lấy ”alucard999” thút thít :
-Em buồn lắm,em nhớ anh vô cùng …Anh có biết không ? Anh Long ơi…
Rót cho nhóc một ly nước,”gia_xau_ngheo” đỡ cậu ngồi xuống ghế .Chàng lên tiếng :
-Em uống nước đi…
Một lát sau,thấy ”Wonder Angel” có vẻ bình tâm lại nên ”galang84” buột miệng :
-Rồi thời gian sau này,em sinh sống học tập ra sao ?
Nhóc đưa mắt nhìn mọi người rồi kể tiếp :
-Em đến nhà bác Bảy ở…Đi học nửa buổi còn nửa buổi thì em chạy xe ôm…Một thời gian sau,em kiêm dạy thêm cho vài đứa con nít trong xóm…để có tiền đi thăm nuôi anh ấy thường xuyên…
Mọi người ồ lên kinh ngạc…
”Wonder Angel” đưa tay chùi nước mắt,cậu phấn khởi kể :
-Còn số tiền 20 triệu trong thẻ ATM thì em không bao giờ đụng đến cả…Em đợi ngày anh ấy mãn hạn tù sẽ cùng nhau đem số tiền ấy hiến tặng cho một cơ sở từ thiện nào đó…Hiện tại,em muốn chăm sóc cho anh ấy bằng chính sức lao động của mình thôi…
Mỗi lần đến thăm anh là hai đứa cứ khóc hoài,chẳng nói được gì hết…Anh ấy cứ kêu em đừng đến nữa và hãy quen với người khác đi nhưng em nhất định không chịu…Nhiều lúc ảnh giận anh la hét đuổi xua em mãi nhưng em vẫn cứ vào…Thế là,ảnh phải thua em thôi…
”Gia-xau-ngheo” nghe đến đây bèn nhảy lên,hét lớn :
-Trời ơi…mai mốt tui phải kiếm ”bắc kỳ” mà yêu thui… Vì ”bắc kỳ” là chung tình nhất thế giới…
Mọi người thấy thế đều nở nụ cười…ngay cả ”Wonder Angel” cũng vậy !
Chỉ có Luân là càu nhàu :
-Mấy người kể riết lạc đề hết trơn hết trọi à…Đây là tiết mục chuyện vui với chủ đề ”Yêu..tốc hành” mà ? Sao ai cũng toàn kể chuyện buồn là như thế nào hả ? Biết vậy tui đưa qua bên mục ”NHỮNG LÁ THƯ TÂM SỰ” cho rồi…Trời ơi là trời !
”A3_H” nghe vậy bèn đồng tình :
-Ừ…đã nói là kể chuyện vui và ”dâm” mà lị ? Sao càng lúc càng bi thảm quá đi…
”galang84” khích tướng :
-Ông hay lắm…Ông giỏi lắm…Vậy thì tới phiên ông đó…Kể đi cha nội ! Xíiiii….
”A3_H” thuộc dạng gà cứng cựa rồi nên đâu có ngán bèn hiên ngang bước ra pháp trường , ý lộn bước ra giữa phòng…Y tằng hắng vài ba cái rồi bắt đầu :
-Nói chung chuyện của tui thì….
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 6:59 am


Câu chuyện thứ tám : Sex cam ?

”Em ơi…có bao nhiêu
Sáu mươi năm…cuộc đời
Hai mươi năm đầu
Sung sướng không bao lâu
Hai mươi năm sau…
Sầu tư…cao vời vợi
Hai mươi năm cuối…là bao…

Ớ… là thế…đời sống không là bao
Ớ… là bao…đời không lâu là thế…
Ớ… được bao năm sống…mà yêu nhau…

Em ơi có bao nhiêu
Sáu mươi năm cuộc đời
Khi xa …anh rồi
Em biết yêu…ai đây ?
Khi ta yêu nhau…
thì yêu cho trọn đời
Anh ơi…ta sống…là bao…”

Tôi hiện đang sống tại một nước thuộc Châu Âu…
Cuộc sống nơi đây thì tĩnh lặng chứ không ồn ào như Mỹ Quốc…
Thế nên,để giải sầu…tôi cũng thường vào mạng chat cho cuộc đời bớt vô vị…
Là ”việt kiều” nên có lẽ tôi cũng như bao nhiêu người Việt tha hương khác thôi…Có nghĩa là luôn đau đáu nhớ về quê hương,nơi chôn nhau cắt rún của mình…
Bởi thế nên tôi chỉ thích trò chuyện với những chàng trai người Việt đang sống tại Việt Nam mà thôi…
Rồi trên mạng tôi có quen với một thanh niên có cái nick thật buồn ”chantroitim” (chân trời tím )…
Theo lời V…(sau này chàng có cho tôi biết tên thật của mình) thì chàng đang làm cho một công ty nước ngoài ,lương bỗng cũng khá nhưng rất mệt mỏi ( tiền lương đi kèm với công việc cũng đúng thôi) …
Mỗi ngày chúng tôi chỉ có thể nói chuyện với nhau lúc nửa đêm (giờ VN) vì lúc ấy thì cậu vừa cơm nước xong xuôi và bắt đầu lên mạng…
Dần dần,qua cách trò chuyện…tôi cảm thấy đây là một chàng trai có cuộc sống đàng hoàng và nghiêm túc trong quan hệ tình cảm…
Khi V…tiết lộ là tuy đã 27 tuổi đời nhưng vẫn chưa một lần quan hệ đồng giới thì lòng tôi bỗng cảm thấy nao nao…
Tôi không giấu là tuy chỉ quen qua mạng nhưng tôi vẫn tỏ tình với V…một cách thật lòng…
Dẫu anh Luân thường nói như vầy(khi tôi nhờ anh ấy tư vấn) : Tụi mình già hết rồi…thế nên nói tiếng yêu với một ai đó là một việc rất khó khăn…Và tuy thiên hạ thường bảo tình yêu không có tuổi nhưng biết tìm ai chân thật giữa thời buổi thượng vàng hạ cám lẫn lộn,Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông lại nhiều như bây giờ…Cho nên Luân chỉ mong bạn nên tỉnh táo với cuộc tình qua mạng này…
Tôi biết,tôi hiểu…
Vì mến…vì xem tôi như một người ”bạn đọc thân thiết” của mình nên anh ấy mới khuyên thế…
Quả thật,lúc ấy tôi cũng phân vân ghê lắm…
Nhưng từ lúc quen nhau cho đến ngày tôi trở về quê hương gặp mặt,V…chưa từng đòi hỏi và xin xỏ tôi bất cứ một thứ gì…
Như ”Wonder Angel” đã nói lúc nãy…Ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu cả…
Thì dĩ nhiên trên mạng cũng thế thôi…

Những đêm khuya vì một lý do nào đó mà V…không vào mạng thì tôi cứ đứng ngồi không yên…
Và cũng để giải khuây,tôi đành phải vào chat vu vơ với một ai đó bằng một cái nick khác . Đây cũng là lẽ thường tình phải không ?
Với cái nick này,tôi tha hồ bộc lộ bản chất thật của mình…Có nghĩa là ăn nói thoải mái và không cần phải rào trước đón sau gì cả…Có điều những gì tôi trò chuyện qua chat bằng cái nick thứ hai này chắc chắn không phải là sự thật rồi…

Vào một đêm khuya nọ (giờ VN) …
Đợi mãi vẫn không thấy V…vào nên tôi bèn đổi nick…
Đang ngồi trầm tư thì có một nick lạ nhảy vào…
Câu đầu tiên của người đó chỉ vẻn vẹn như sau :
-Sex…cam ?
Tôi choáng váng…

Từng tuổi này rồi,tôi bỗng muốn trở lại như thời trẻ…nghĩa là chỉ thích những cái gì đó gọi là nhẹ nhàng lãng mạn…Còn chưa gì đã trần trụi như vầy thì…ghê quá !
Nhưng hôm đó chẳng hiểu trời xui đất khiến như thế nào mà tôi lại bằng lòng…
Theo sự giao ước giữa đôi bên là chỉ cho đối phương thấy từ… ngực trở xuống phía dưới.

Vừa nhìn vào thân hình nở nang,lực lưỡng của chàng trai nọ là tôi cũng đủ điên lên…
Riêng tôi,vì thường xuyên luyện tập thể thao nên cũng đâu có tệ…
Có lẽ giữa chàng và tôi đều có sự hấp dẫn ngang nhau nên chúng tôi cùng thủ dâm như điên…

Để rồi từ đó,tôi lại có thêm một…bạn tình qua mạng…
Tên của chàng là L…

Một người chuyên văn…một người chuyên võ…thích quá rồi còn gì ?
Buồn buồn thì trò chuyện tâm sự với V…
Muốn giải quyết vụ kia khi gửi ”meo” hò hẹn với L…
Thật là vẹn cả đôi đường…vừa yêu bằng tai lại có thể yêu bằng mắt luôn nữa…

Rồi mùa Noel năm đó,tôi quyết định trở về Việt Nam …
Chuẩn bị hai gói quà…cho hai người ấy mà lòng tôi cảm thấy nao nao…
Tôi có giống ”jadeorchid” không ? Khi quyết tâm chọn cả hai con đường ?

Nghĩ mãi,tôi bèn chặc lưỡi :
-Mình lỡ thương hai người hết rồi…biết tính sao bây giờ ?
V…thì chỉ cho tôi thấy mặt mà qua wc trông cậu ấy trí thức đẹp trai quá đi thôi…Làm sao mà không ngỏ yêu cơ chứ ?
Còn L…thì tuy chỉ thấy từ ngực trở xuống nhưng tôi nghĩ người có thân hình điện nước đầy đủ cộng với ”vũ khí sắc bén” như vậy thì chắc chắn gương mặt không tệ rồi…Bỏ thì uổng quá đi…
Văn tôi cũng thích…mà võ tôi lại càng mê…
Thôi cứ hẹn gặp mặt từng người một cái đã…

Hẹn chàng chuyên văn tại một quán cafe thơ mộng trên đường Nguyễn Đình Chiểu mà tim tôi luôn hồi hộp…
Quả nhiên tôi đã đoán không sai…
V..ngoài đời cao to và đẹp trai hơn qua wc nhiều…
Trao cho chàng gói quà,tôi run run giọng :
-Em đẹp như vầy mà nói ”ế” là không đúng rồi !
V…cười đáp :
-Em đâu có nói mình ”ế” bao giờ ? Chỉ có than là vì bận rộn công việc nên không có thời gian hò hẹn,tìm hiểu một ai đó thôi…Vả lại…
Tôi lo lắng :
-Vả lại sao em ?
V…cười khoe hàm răng đều như hạt bắp :
-Vả lại…em chỉ thích những người lớn tuổi,đạo mạo như anh thôi…
Thấy tôi im lặng,chàng nói tiếp :
-Nếu nói vậy cũng không đúng vì nếu muốn tìm người lớn tuổi ở cái đất Sài Gòn này cũng không khó lắm đâu…Có điều khi trò chuyện dăm ba câu qua mạng thấy không hợp nên em chẳng gặp mặt làm gì anh à…Chứ tiêu chuẩn ”việt kiều” không phải là ưu tiên của em…xin anh đừng hiểu lầm…
Tôi mạnh dạn nắm lấy bàn tay chàng rồi gật đầu…
-Anh hiểu…anh hiểu mà…

Mãi một tuần sau , tôi mới mời được cậu đến…khách sạn với mình !

Có một điều lạ là mỗi khi gần gũi V…tôi cảm thấy thân thể này sao quen quen…Hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải…

Đắm chìm trong bể ái tình ân rồi cũng đến lúc chúng tôi phải chia tay…sau khi cùng thề thốt nói những lời chung thủy và hứa hẹn đợi chờ ngày trở lại…
Khi V…ngỏ lời muốn đưa tôi ra sân bay thì tôi viện cớ từ chối với lý do sợ làm phiền cậu…
Chứ thật ra tôi có ý định ở lại thêm vài ngày nữa hầu có dịp gặp mặt anh chàng nhà võ kia…
Lúc V…rời khỏi khách sạn đó thì tôi cũng bắt đầu xách vali sang khách sạn khác…
Bỏ số sim điện thoại cũ…tôi mua liền một số khác…để tiếp tục hò hẹn với L…

Chiều hôm ấy,tôi bước đến quán cafe điểm hẹn mà thấy lòng phơi phới yêu đời làm sao…
Bước vào quán,tôi ngó dáo dác tới lui rồi bắt đầu gọi…
Tiếng của L…sao bỗng nghe quen quen…
-Dạ,em ở bàn trong cùng…Anh cứ tìm sẽ thấy mà…
Tôi từ từ đi theo sự hướng dẫn của chàng…
Để rồi khi bốn mắt nhìn nhau…tôi ú ớ chẳng thể thốt nên lời…
Lạy Chúa ! Tại sao V…và L… cũng chỉ là một người cơ chứ ?

Chàng tái mặt,bỏ chạy…
Tội quỵ xuống bàn,tức tưởi than thầm :
-Trời ơi…

Giờ đây,tiếng nhạc phát ra từ nơi cái quán sang trọng đó càng khiến tôi như chết lặng…

”Anh dù biết…
trái tim chẳng thể chia đôi…
mà sao vẫn cứ…
tham lam hỡi người…
Anh dù nói…
trái tim chỉ có em thôi…
mà sao…
vẫn mơ về…hình bóng ai…
Anh là thế…
thế gian cũng giống như anh…
Đàn ông…
ai chẳng tham lam…hỡi người
Yêu một lúc
…đến hai ba bốn năm…”trai”
Và cho…yêu như vậy…là mới yêu…
Người đàn ông tham lam…chính là anh ! ”


Nghe ”A3_H” kể tới đây thì ”crankyone” ôm bụng cười như nắc nẻ :
-Chời ơi là chời…cái này người ta gọi là ”tham thì thâm” nè !
”Galang84” bồi thêm :
-Hay là ”gậy ông đập lưng ông” cũng thế thôi…
”NickSJ” thắc mắc :
-Sau đó thì sao cha nội ?
”A3_H” thiểu não trả lời :
-Còn tương chao gì nữa…Có ai dám liên lạc với ai nữa đâu ?
”nguyenthanhluan” bỗng ngẫu hứng cất tiếng ca như một lời an ủi trao đến bạn hiền :

”Không phải tại anh cũng không phải tại em
Tại trời xui khiến…nên chúng mình thương nhau
Tình nồng thắm biết bao…
lúc ông tơ bắt cầu…bà nguyệt nối chữ yêu…
Vui trọn buổi ban đầu…
Rồi thời gian lướt mau…tình ta úa màu…
đàn dâng phím sầu…đầy thương đau khi tình héo…
Không phải tại em…cũng không phải tại anh…
Không phải tại em…cũng không phải tại anh
Tại đời đen trắng…nên chúng mình xa nhau…
Mình từng nói đã lâu…dẫu đi chung chuyến tàu…
người về bến khác nhau…
không hẹn đến nơi nào…
Thì ngày nay có sao…
Mình không trách người…mình không trách mình
Đời đổi thay…như màu áo…
Không phải tại anh…cũng không phải tại em…”


”Hoan Long” nghe vậy liền nhép môi :
-Mà là tại…hai người luôn ! Đã quá ”49 gặp 50” rồi…
”A3_H” muốn nhào tới ăn thua đủ với hắn liền bị ”galang84”chặn lại.Lão xua tay :
-Đề nghị giữ trật tự…Anh em với nhau thui mà ? Đâu có phải ”NGƯỜI TÌNH…DU ĐÃNG” như cha nội ”nguyenthanhluan” mà đánh lộn hả ?
Mọi người xúm kéo ”A3_H” và ”Hoan Long” mỗi người sang một bên…
Cha ”A3_H” lầm bầm trong miệng :
-Rồi cũng tới phiên ông thôi…Lát nữa để xem ông kể về ông như thế nào mà chưa gì đã vội cười người ta…Hứ !
”gia_xau_ngheo” lúc này đã bình tĩnh lại rồi nên bước tới rút thăm thay thế cho ”galang84” về nghỉ hưu vì già quá !
…Hắn hét lớn :
-Xin mời bé ”alucard999” đến từ San Jose,bang California ạ…

”alucard999” chậm rãi bước ra…
Cúi chào mọi người xong,cậu bỗng dưng mơ màng :
-Ngày đó...

Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 7:01 am





Câu chuyện thứ chín : Tình đơn phương

” Tôi biết là…”chàng” chẳng hề yêu tôi
Bọt bèo thân tôi…ví như hạt cát trong đời…
Tuy rất thân…nhưng mình…xa cách quá…
Nghìn câu tâm sự… chưa có một lời …mặn mà
Thân…với…tình…nào đâu phải xa xôi
Bạn bè đôi khi thấy tôi buồn…chúng hay cười
Không nói đi…Yêu mà không dám nói…
Làm sao mong được…ai đáp lại lòng ta đây ?

Yêu ai…ruột mình mình hay
Một mình thương nhớ…một mình đau xót một mình
Đêm qua…mơ một chuyện tình
Tình yêu đôi lứa…khi mộng vỡ…khóc một mình…”



Quê hương tôi ở miệt Hậu Giang…bốn mùa cây xanh trái ngọt…
Vào năm học lớp 12…tôi mới bắt đầu yêu…
Người ấy là lớp trưởng…và cũng là người cùng xóm với tôi…
Học giỏi,đẹp trai…nên tuy là con nhà nghèo nhưng P…vẫn khiến cho bao trái tim những đứa con gái trong lớp thổn thức…
Trời ơi,trong số những người thích chàng cũng có…tôi nữa…

”Nhứt cự ly,nhì tốc độ” (tôi nhớ hình như anh Luân có viết câu này trong câu chuyện nào của ảnh nè…)
Ở gần P… thì tôi ăn đứt phần đầu với mấy nhỏ bạn rồi…
Nhưng còn tốc độ thì sao ?
Tôi có dám hó hé với chàng không ?…
Tuổi mười tám là tuổi đẹp nhất trong đời…nhưng sao tôi lại rụt rè quá thế ?

Thời may khi cô chủ nhiệm tuyên bố tổ chức cuộc thi ”đôi bạn cùng tiến” thì tôi vì ở gần nhà P…và do học dở quá chừng chừng nên chàng sẽ là người chịu trách nhiệm nâng đỡ tôi trong học tập…
Trong lúc P…tiu nghỉu vì chàng cứ đinh ninh là sẽ kèm cặp cho nhỏ Thúy Ái cơ… mà nhà nhỏ cũng không xa cách với chúng tôi là mấy…thì tôi vui mừng không kể xiết !
Nhưng vì là…lớp trưởng nên P…phải cắn răng nuốt lệ thi hành bổn phận ( chứ nếu chàng đòi hỏi này nọ theo ý thích của mình thì còn …tư cách đâu mà chỉ huy ai nữa ?)

Bởi vậy,mỗi khi đến kèm cặp tôi mà mắt chàng cứ dõi tận đâu đâu…đôi lúc lại thở dài não nuột như đi đưa đám ma á…
Ngồi bên tôi mà P…luôn nghĩ tới ”người ta” thì làm sao tôi học cho vô ?
Thế nên ,đôi lúc bực chàng cứ đưa tay cú đầu tôi hoài…
Lại còn cằn nhằn :
-Con nhà giàu đứa nào như đứa nấy…Đầu óc toàn là tàu hủ không thôi…Suốt ngày chỉ biết chơi bời là giỏi…
Đôi khi thấy tôi giải bài toán mãi mà vẫn không ra,P…lại đưa hai tay lên trời than thở :
-Ông trời ơi…sao con khổ thế này vậy nè ?
Tôi vì…”yêu” nên cố gắng nhẫn nhục chịu đựng chứ đâu phải ngu mà hổng biết nóng tính ?
Cho đến một ngày…
Mặc dù đã giảng giải sơ sơ nhưng lúc thấy tôi giải bài toán sai bét nhè…chàng hết chịu nỗi bèn đưa tay cú đầu tôi thật mạnh rồi hét :
-Ngu quá thì …nghỉ học đi…Nhà bạn giàu mà ? Mai một quăng tiền ra mua bằng gì mà hổng được…
Rồi tuôn một hơi :
“Rồng vàng tắm nước ao tù
Người khôn ở với người…ngu bực mình”

Chịu hết nỗi nên tôi cũng hét :
-Bạn vừa vừa phải phải thôi nha ? Tui không cần bạn dạy gì nữa hết á…Bạn đi đi…Đi về đi…

Lần đầu tiên thấy tôi phản kháng lại khiến P…ngỡ ngàng …
Chàng bước đến bên tôi,cất giọng nhỏ nhẹ :
-Cho mình xin lỗi…Mình nóng tính quá…
Vì đang bực mình nên tôi cứ cúi gằm mặt mà miệng vẫn la to :
-Bạn về đi…về đi…
Lúc này ba mẹ tôi nghe ồn ào nên vội chạy ra…
P…liền thanh minh :
-Dạ,tụi cháu đang giỡn thôi…Hai bác yên tâm nha ?
Ba tôi chỉ biết lắc đầu,còn mẹ thì lên tiếng :
-Nó mà cãi lời thì bác cho phép cháu đánh mạnh tay cho đến khi nào nó chịu học thì thôi hén cháu ? Bác cảm ơn cháu trước nghe P…
Tôi nghe mà nổi sùng…
Trong khi đó ”kẻ dã man” lại cười híp mắt thấy mà ghét :
-Dạ,con xin nghe theo lời bác liền…
Quay sang tôi,chàng dõng dạc :
-Còn không mau ngồi ngay ngắn lại học tiếp coi ?
Vì có mặt mẹ mình ở đó nên tôi đành …ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn mà trong lòng lại tức anh ách…

Nhưng nhờ vậy mà sau này P…cư xử với tôi có phần ”êm dịu” hơn trước.
Tôi không làm sao quên được buổi tối của cái hôm ấy…

Cơm nước vừa xong,tôi xin phép mẹ cho mình ra ngoài đi lòng vòng một tí…
Vừa ra khỏi cánh cổng , tôi vô cùng bất ngờ khi thấy P…đã đứng tại đó tự lúc nào…
Chàng đưa cặp mắt to đen lay láy nhìn tôi rồi rụt rè hỏi :
-A…định đi đâu vậy ?
Tôi khinh khỉnh trả lời :
-Đi đâu kệ tui…Bộ cô kêu bạn kiểm soát luôn mọi hành vi của tui nữa hả ?
Tội nghiệp,P…vẫn nhỏ nhẹ :
-Nếu như rảnh…mình mời bạn đi uống nước nha ?
Tôi chưng hửng :
-Về chuyện gì chứ ?
Chàng nhăn nhó,tỏ vẻ khổ sở :
-Thì bạn đồng ý đi…mình mới dám nói…
Đánh kẻ chạy đi chứ ai nỡ ” ăn hiếp” người chạy lại…Có đúng không ?

Thì ra,hắn cố ý đợi tôi trước cổng để rủ đi uống nước hầu xin lỗi về cái chuyện hồi chiều…
Từ đó,tôi tha hồ ”nhõng nhẽo”,”bắt nạt” gì chàng cũng im re…
Chắc thấy thái độ nóng nảy sẽ không giúp ích được gì nên P…thay đổi chiến thuật chăng ?
Tôi không biết nhưng nhờ những cử chỉ ân cần mềm mỏng đó mà tôi phấn khởi nên dễ tiếp thu bài vở và dĩ nhiên học càng lúc càng tiến bộ hơn …

Để đền ơn ”thầy” nên mỗi khi tổ chức đi chơi ,ba mẹ tôi hay lôi kéo P…theo cho bằng được…
Dĩ nhiên…người ”sung sướng” nhất là tôi chứ còn ai vào đây nữa…
Mỗi buổi tối,hai đứa ngủ chung giường..Chỉ cần nằm bên cạnh P…thôi là tôi đã mãn nguyện quá chừng chừng…
Có lần du lịch ngoài Vũng Tàu…
Tắm cho đã đời hai thằng bèn nằm dài trên bãi cát rồi nói chuyện vu vơ…
Hắn bỗng quay sang tôi rồi hỏi :
-Trong lớp mình,A…có để ý đến đứa con gái nào chưa ?
Tôi lắc đầu …Thấy thế chàng bèn hỏi tiếp :
-Chẳng lẽ bạn không rung động trước một ai hay sao ?
Tôi buột miệng nói khẽ :
-Có rồi…
Nhưng liền tấn công ngược lại hắn :
-Bạn nói trước đi…Mình sẽ nói sau há ?
P…trầm ngâm một chút rồi nói nhỏ vào tai tôi :
-Thúy Ái đó…Nhỏ xinh và dễ thương ghê đúng không ?
Tôi nghe hắn nói mà tim mình như muốn ngừng đập…
Mãi một lát sau khi hắn đưa tay khều thì tôi mới ủ rủ lên tiếng :
-Mình chỉ yêu thầm người ta thôi P…ơi !
Hắn tò mò :
-Ai vậy ? Nói cho mình biết đi…Rồi mình sẽ tạo cơ hội giúp cho A…nha ? Mình hứa đó !
Tôi bật dậy,chạy về mé biển mà miệng thì lại hét to :
-Không ! Không bao giờ…

Vũng Tàu hôm ấy biển thật yên tĩnh nhưng nào ai biết được lòng tôi lại đang cuồn cuộn sóng gió tơi bời…

Sau này,hắn lại đề nghị rủ Thúy Ái đến nhà tôi học nhóm nữa…
Tôi nghe nói ”yêu” là phải ”hy sinh” cho người mình yêu tất cả mọi thứ,chấp nhận chịu thiệt thòi về mình mới đúng là ”tình yêu đích thực” nên tuy đau đớn trong tim mà bề ngoài vẫn phải ráng nở nụ cười đồng ý…
Khi không rồi tôi bỗng trở thành ”kẻ thứ ba” trong ”chuyện ba người” mới vô duyên gì đâu…

”Một người đi…với một người
Một người đi với…nụ cười hắt hiu
Hai người…vui biết bao nhiêu
Một người lặng lẽ…buồn hiu đứng nhìn

Giữa đường…cơn gió lặng thinh
Nghe nghiêng nghiêng nắng…lòng mình nao nao
Ba người…chẳng biết làm sao
Khi không có kẻ…thật lâu đứng buồn…

Bởi lòng…đã trót nặng thương
Thôi ta đứng lại…nhường đường ”anh” qua…
Người sao vui…với một người
Biết chăng một người…đang cười mà đau…”


Mỗi khi thấy hai người họ đang ngồi học nhóm mà cứ liếc mắt đưa tình là máu trong người tôi như muốn sôi lên…
Nhưng tôi kịp dằn lại vì… nhận ra mình có là gì trong tim của người ta đâu mà có quyền ”ghen tuông” chứ ?
Trai lớn có vợ,gái lớn có chồng…Thế thì họ ắt phải có quyền tìm hiểu,đẩy đưa tình cảm với nhau .Đúng không ?
Còn tôi ? Ai biểu cãi lại quy luật tự nhiên của tạo hóa thì…ráng chịu…còn biết trách ai đây ?

Vì buồn,vì tủi…và thấy mối tình câm nín này rồi sẽ chẳng đi về đâu nên khi ba mẹ ngỏ lời muốn đưa tôi sang Mỹ ở với chú ba để tiếp cận với nền văn minh Hoa Kỳ thì tôi gật đầu một cái rụp…

Giữa hai học kỳ…lớp tôi có tổ chức một chuyến đi dã ngoại nơi Mũi Né (Phan Thiết )
Lần này,tôi lại được vinh dự ở chung lều với lớp trưởng…

Trong khi mấy đứa con gái mãi mê giỡn hớt cười đùa thì tụi con trai chúng tôi bày đặt hùn tiền lại mua bia tổ chức nhậu nhẹt…

Đêm ấy,nằm gần P…
Hắn bỗng quay sang ôm tôi tự nhiên như giữa đàn ông con trai với nhau…rồi cất giọng buồn buồn :
-Hết năm học này A…qua Mỹ ở luôn hả ?
Tôi khẽ gật đầu…
Hắn tiếp tục :
-Mai mốt A…đi rồi ,một mình mình lên Sài Gòn học tiếp đại học chắc buồn lắm đó…Mình cứ nghĩ sau này hai đứa lại cùng nhau học chung một trường,trọ chung một chỗ thì vui biết mấy…
Tôi chỉ biết thở dài mãi không thôi…
Rồi chẳng biết phải chăng do có hơi bia trong người khiến tôi mạnh dạn lên hay không mà bỗng nhắc lại chuyện cũ :
-Trước khi mình rời khỏi mảnh đất Hậu Giang này,P…có muốn biết người mình yêu thầm là ai không ?
Hình như có linh tính hay sao đó khiến P…bỗng ngập ngừng :
-Bây giờ thì có lẽ A…đừng nên nói ra nữa…
Nhưng tôi vẫn cất tiếng :
-Người đó chính là…bạn đó P..ơi !

Đêm bỗng rơi vào im ắng một cách đáng sợ…
Đâu đây thỉnh thoảng bỗng vọng lại tiếng vạc kêu sương buồn da diết…

Kết thúc năm học … lớp chúng tôi lại tổ chức đi chơi trong khu du lịch Mỹ Khánh xem như là buổi tiệc chia tay…
Cũng bia bọt…cũng huyên thuyên trò chuyện nhưng hầu như mắt ai cũng đều ươn ướt…
Đêm đó,hai đứa tôi lại nằm bên nhau tâm sự mãi…
Đến gần sáng,P…bỗng khều tôi rồi nói nhỏ bên tai :
-Trước lúc bạn lên đường sang Mỹ…Mình muốn có một kỷ niệm sau cùng với bạn…Được không A…?
Tôi hãy còn đang ngơ ngác thì hắn tiếp tục thì thầm :
-Nếu…”yêu” mình …Vậy thì bạn hãy cứ làm những gì mà bạn thích đi ! Mình sẵn sàng chấp nhận đây…
Ôm chầm lấy P…tôi cứ nức nở mãi trong đêm khuya :
-Mình yêu bạn…bây giờ và …mãi mãi P…ơi !



Rồi tôi qua Mỹ…
Thời gian cứ lặng lẽ trôi…
Giờ đây,sau mấy năm xa cách…nhân dịp anh Luân tổ chức sinh nhật và có lời mời nên tôi mới quay trở lại Việt Nam…

Vì hoàn cảnh gia đình,P…đã không được tiếp tục học lên nữa…
Chàng đã lập gia đình…và vợ của P…không phải ai xa lạ…
Chính là Thúy Ái…
Hai vợ chồng họ đã có một đứa bé gái rất bụ bẫm và dễ thương vô cùng…

Đến thăm hai người họ một chút rồi tôi từ giã…
Một mình âm thầm bước đi trong chiều mưa,tôi lại buồn bã cất tiếng hát :

”Hỏi vì sao…đông buồn…mưa tuôn lạnh giá
Hỏi vì sao…mây ngàn…bỏ núi…bay xa…
Hỏi vì sao…thu vàng…mùa thu đổ lá…
Và hỏi..tại sao…thế giới đông người nhưng…chỉ thấy riêng ta…

Hỏi vì sao…con thuyền….ra đi bỏ bến…
Một người mang mong chờ…sầu tím không gian
Để hằng đêm…trông trời…nhìn sao…lặng đếm
Nỗi buồn hằng đêm …cứ mãi tan dần …theo nhịp bước lang thang…

Hỏi…hỏi trời…trời vờ câm nín
Hỏi…hỏi người…người nỡ quay lưng
Hỏi…hỏi lòng…nhưng có hỏi…cũng bằng không
Thôi đành hỏi em…thì bỗng dưng…nước mắt em tuôn…thành dòng…

Hỏi…tình xưa…trông chờ…sao ai chẳng đến
Hỏi…người xưa tôn thờ…có nhớ hay quên…
Hỏi…ngày nao…con thuyền lại quay về bến…
Và hỏi…tại sao…thế giới đông người…em chỉ thấy…riêng anh ?…”


Giờ đây,tới phiên nhóc ”Wonder Angel” chồm tới ôm chầm lấy ”alucard999” mà thút thít :
-Tội nghiệp anh quá đi…Không ngờ anh cũng rơi vào trường hợp éo le đâu thua gì em chứ ?
Giây phút lắng đọng trôi qua…

”MC gia_xau_ngheo” bỗng nổi hứng,chàng bước đến ”alucard999” rồi cất tiếng :
-Em là người miền tây đúng hông ?
Nhóc vừa gật đầu,”gia_xau_ngheo” bèn nở nụ cười hớn hở nói tiếp :
-Anh hát tặng em một bài ca cổ nha ?
Rồi hắn quay sang mọi người,tự tin nói :
-Thưa quý bà con cô bác đang có mặt tại buổi tối hôm nay…Dẫu biết rằng ”tôi ca không hay,tôi đàn nghe cũng dở” nhưng cũng có câu ”hát hay không bằng hay hát” nên em xin phép thay mặt bé ”alucard999” gửi đến mọi người một bài tân cổ với tựa đề ”Trả lại thời gian” gọi là giúp vui và cũng để phá tan bầu không khí ảm đạm này nha ?…
Thấy điệu bộ hài của hắn giống ”Thành Lộc” khiến ai cũng phì cười…Rồi tiếng vỗ tay bỗng vang lên rộn rã…
”gia_xau_ngheo” khép nép e lệ cúi đầu chào tất cả rồi bắt đầu…”hét” :

”Xin trả lại…những kỷ niệm buồn vui
Ngày xanh đã…theo thời gian…qua mất rồi
Ngồi viết tâm sự…nhớ ngược về quá khứ
Chợt lên nét suy tư…bao năm thầm kín…trót thương tà áo ”trắng”
Những đêm sương lạnh…nghe trái sầu …rót vào tim…

Thương rất nhiều…mái tóc xõa bờ vai
Tình khôn lớn…nuôi chờ mong…ôi quá dài…
Lòng vẫn u hoài…thấy chuyện tình đổi thay
Đời …ai biết được ai…
Chia ly là hết…xót xa nhiều cũng thế…
Nếu mai đây gặp…xin cúi mặt…làm…ngơ…

Xin trả lại cho ai những tiếng yêu thương…những lời hò hẹn…những buồn vui kỷ niệm đã…xa…
1)…rồi…
Thu đã về chưa…trên mái tóc sầu…
Nhớ thuở thầm yêu tà áo ”trắng”,mưa gió ngoài trời lạnh buốt tim…Tôi đã vì ai thức trắng đêm,chép nhớ thương vào từng trang nhật ký…Đã vì ai đứng đón buổi tan trường,nhìn áo ai kia giữa đường chiều lộng gió…

2)Thương biết bao nhiêu ôi bờ vai tóc ngắn,tình lớn dần theo tháng rộng năm dài…
Bao nhớ thương…đêm góp lại thành lời…
Buổi đầu tiên anh chờ em trước cổng,để nói lên lời xin lỗi vu vơ….Em cúi mặt đỏ bừng e thẹn,tay mân mê tà áo mà mắt dõi đâu đâu…Tia nắng nhạt trải dài trên lối cũ,lòng rộn ràng như chắp cánh bay xa…

Thời gian có ngừng đây bao giờ
Thương tiếc rồi sẽ làm buồn vu vơ…
Nhiều lúc muốn quên…để xóa mờ
Nhưng mỗi lần nhìn xuân về…tưởng nhớ…
Người đó…ta đây…
tình vẫn chia phôi…biết cuộc đời mình ra sao…

Gần gũi không lâu sao đã đành ngăn cách ,anh đó tôi đây mặt nhìn tận mặt mà như sông núi xa xôi cách trở…muôn…
5)…trùng…
Đường đến nhà anh…có pháo đỏ rượu nồng…
Với thời gian… anh sẽ đi bên người khác, giữa tiếng reo hò lời chúc tụng rền vang.Anh cứ cúi mặt như ngày xưa mới gặp,đừng nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa…Đừng gởi đừng trao những lời thương xót,cứ quên tôi để…hạnh phúc bên người…

6)Nếu mai sau có còn gặp gỡ thì xin anh hãy ngoảnh mặt làm ngơ…Hãy xem như chưa quen biết bao giờ, để mặc tôi với chuỗi ngày cô độc…Đời đã không như lòng mình mơ ước,thì thôi đừng tưởng nhớ mà chi…Hãy để mặc tôi với buồn vui kỷ niệm,lấy đắng cay làm hương vị cuộc đời…
Xin hãy để mình tôi thổn thức
Để mình tôi…nuối tiếc tình xưa…
Lời âu yếm…bây giờ nghe lạc lõng
Nhớ thương giờ…xin trả lại thời gian…”



Tiếng vỗ tay cứ vang lên không dứt khiến ”gia_xau_ngheo” cứ gật đầu lia lịa :
-Dạ,em xin cảm ơn…Xin cảm ơn…
Vì sung nên hắn mạnh dạn hỏi tiếp :
-Bà con cô bác có muốn em ca thêm một bài nữa không ạ ?
Tiếng huýt sáo,tiếng la hét ỏm tỏi cả lên :
-Chúa ơi…
-Làm ơn xuống đi cha…
-Tụi tui lịch sự vỗ tay là muốn cha câm họng lại á…
-Ca gì mà như hét vào lỗ tai người ta vậy hà…
-Bài hát này Minh Phụng ca mùi muốn chết mà qua miệng của cha sao giống tra tấn tù nhân ghê…
Hắn bỉu môi :
-Xí…làm gì chê tàn nhẫn dữ vậy chời ? Đúng là ”đàn gãy tai trâu” mà…
Mọi người càng la lớn :
-Ê,cha nói vậy nghĩa là sao ?
-Chửi ai ”súc vật” hả ”gia_xau_ngheo ?
Hoảng quá,hắn bèn chạy xuống níu áo ”nguyenthanhluan” rồi thỏ thẻ :
-Mấy người này họ hổng nhìn ra ”nhân tài nằm trong lá ủ” anh há ? Mai mốt anh cho em gia nhập đoàn cải lương ”Sống Vang” cho họ biết mặt hén anh thương ?
Luân mỉm cười :
-Ừ…anh đang thiếu người á…Em vô lúc này là đúng thời điểm luôn nha ?
Phấn khởi,hắn liền hỏi nhỏ :
-Thấy chưa ? Chỉ có anh Luân là thấy được ”tài năng” của em thui à…Ừ mà em vào đoàn đóng vai gì hả anh ?
Luân từ tốn trả lời :
-Em không cần đóng vai gì hết mà vẫn nổi lềnh bềnh như thường…
”gia_xau_ngheo” nghe vậy càng khoái bèn hỏi nữa :
-Vậy sao ? Nhưng mà em làm gì vậy anh ?
Đến lúc này,Luân mới mỉm miệng cười :
-Kéo màn…
”gia_xau_ngheo” sượng cứng mặt mày.Hắn liếc Luân bằng nửa con mắt rồi buông một câu cụt ngủn :
-Hứ….đồ tàn nhẫn…
Tuy vậy ”gia_xau_ngheo” cũng không quên nhiệm vụ…Hắn bước đến rút một lá thăm rồi tuyên bố :
-Xin mời đồng chí ”Hoan Long” …

”Hoan Long” bước ra…
Chàng lịch sự cúi đầu chào mọi người rồi cất giọng êm như ru :
-Chuyện của tôi thì…
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 7:03 am



Câu chuyện thứ mười : Người tình tuổi teen


Tôi là người đã có vợ con bình thường như bao đàn ông khác…
Bề ngoài của tôi mọi người đã thấy nãy giờ rồi đó…Tôi quá manly đúng không ?
Và cũng xin nói thêm rằng : Ngày trước,tôi chỉ là một ”bạn đọc thầm lặng” của ảnh và luôn nghĩ suốt đời mình sẽ chỉ là người ái mộ ”nguyenthanhluan” trong bóng tối mà thôi…
Lúc trẻ,tôi cũng như ”alucard999” là ”yêu đơn phương” một người bạn học…
Thế cho nên khi anh Luân viết câu chuyện ”LỜI THỀ NƠI ĐẤT MŨI” sao mà nó lại giống hệt hoàn cảnh của tôi ngày ấy chẳng khác một mảy may nào…
Cảm xúc ngày xưa lại ồ ạt tràn về ngập cả hồn tôi…
Không thể câm lặng được nữa nên tôi liền viết một lá thư gửi đến anh ấy với lời cảm ơn chân thành nhất xuất phát từ cõi lòng mình…
Thời gian ấy diễn đàn chúng ta có phần ”những thành viên đã xem qua chủ đề này” vì vậy khi hỏi nick tôi thì anh Luân tìm hoài cũng chẳng thấy bèn tỏ ý nghi ngờ…
Tôi đành phải giảng giải cho anh biết là mình thường ”giấu mặt” khi vào đọc truyện nên nick không bao giờ hiện ra nơi đó…
Rồi vì thấy ”thần tượng” của mình dốt quá,cứ bán tin bán nghi mãi (chắc anh Luân sợ ai đó muốn đùa giỡn thôi) nên tôi đành hiện nguyên hình bằng cách là kể từ hôm ấy,sau mỗi đoạn anh vừa gửi lên thì nhấn nút ”cảm ơn” hầu cho anh tin rằng : Tôi không nói xạo với anh bao giờ…và luôn là người âm thầm theo dõi từng câu chuyện của anh từ lâu rồi …

Như các bạn đã biết…chẳng thà ”khuất mặt khuất mày” thì thôi,còn như đã xuất đầu lộ diện rồi thì anh Luân ảnh đâu có …chừa một ai phải không ?
Thế là…mỗi khi đi Sài Gòn…anh Luân cứ nhất quyết đòi lôi tôi lên giường…Ái da,chết cha không phải…Xin lỗi cho phép tôi nói lại nha : Anh Luân cứ một hai điện thoại rủ tôi ra nhậu nhẹt chung với ”băng đảng” của ảnh (nói tới đây,hắn quay sang nhìn Luân rồi le lưỡi)…

Giờ đây vì ái mộ ”nhà văn(g)” nên công sức tu hành bao năm qua của tôi trong phút chốc bỗng tiêu tan thành mây khói…
”Đi với bụt mặc áo cà sa…đi với ”cha” Luân khỏi mặc gì hết…”
Câu này nghe quen quen…Hình như có ai đó đã nói thế trong những câu chuyện của ảnh rồi…
Tiếc thay, lúc ấy tôi vì quá phấn khởi nên bắt đầu lơ là… đâu còn cảnh giác nữa…
Thế là…từ một kẻ đạo mạo,luôn chung thủy với vợ,một mực yêu con…tôi từ từ rơi xuống vực thẳm tự lúc nào không biết…

Thật ra buổi ban đầu,khi được anh Luân mời đi ăn nhậu thì tôi cũng nghĩ : Chỉ là phép xã giao thôi mà…
Vả lại,”ái mộ” thì có…nhưng chả già hết ”dat” rồi nên nếu muốn ”chung chiếu chung chăn” với tôi cũng hơi bị khó à nha ?
Sống ở Sài Gòn này từ nhỏ đến lớn nên đầu tôi ”có sạn” rồi chứ bộ…

Và…như mọi người cũng biết là : ”Bạn đọc thân thiết” của cha Luân thì ôi thôi đủ mọi hạng người, mọi quốc tịch…mọi lứa tuổi…
Từ nhóc học sinh cho đến anh lái xe ôm rồi tới ngài tiến sĩ…
Bắc Trung Nam gì cũng có…
Từ Việt Nam qua Úc Châu ,Âu Châu ,Cananda…sang tận Huê Kỳ…(hình như có Phi Châu là ổng chưa mò tới thui)
Tuổi từ 16 cho đến…66 chả chẳng chừa một ai…

Vì cứ ”đề phòng” ông nội ”nhà văn trời đánh” này mà tôi đâu có thèm dòm ngó gì đến ai …Cứ cắm đầu cắm cổ ăn miết thôi…
Tuy tôi chẳng quan tâm đến ai nhưng lại có một người thầm để ý đến mình…

Chiều hôm ấy,tan tiệc thì trời bỗng đổ mưa…
Tôi lụi cụi dắt xe ra,vừa bước lên chuẩn bị vọt thì bỗng nghe có tiếng thủ thỉ bên tai :
-Nhà anh ở quận 6 phải không ? Có thể cho em ”quá giang” ?…
Tôi nhíu mày ,hình như câu này cũng quen quen…
À,thì ra của cha ”galang84” …(”quá cảnh” – ”quá giang” – ”quá đã” trong câu chuyện thứ hai ”NGƯỜI TÀI XẾ TAXI”)
Bèn quay sang nhìn …
Trời ơi,một nhóc tuổi ”teen” với gương mặt thơ ngây đẹp như thiên thần…khiến tim tôi đập mạnh…
Và thế là…

”Tôi đưa em …sang sông
Chiều xưa…mưa rơi âm thầm
Để thấm ướt chiếc áo xanh
và đẫm ướt mái tóc em…

Nếu xưa…trời không mưa
Đường vắng…đâu cần tôi đưa
Chẳng lẽ chung một lối về
mà nỡ…quay mặt bước đi…

Tôi đưa em…sang sông
Bàn tay nâng niu ân cần
Sợ đến…đất lấm gót chân
Sợ bến….gió buốt trái tim

Nếu tôi đừng…đưa em
thì chắc…đôi mình không quen…
Đừng bước chung…một lối mòn
Có đâu…chiều nay tôi buồn…”


Trên đường đi,cậu cứ đưa hai tay vòng sang phía trước ôm tôi cứng ngắc khiến tôi tuy cảm thấy lạ nhưng trong lòng lại thích thích…gì đâu.
Hình như đã bao nhiêu năm rồi tôi mới có lại cái cảm giác này…
Lúc còn sinh viên,tôi với ”mối tình đầu” của mình thường chở nhau đi trên chiếc xe honda cà tàng cũng tỏ bày tình cảm đến thế là cùng.
Giờ đây,trong khi tóc tôi đã ngã màu thì người ngồi sau lưng lại không phải người xưa…
Nhưng nhóc …lại quá dễ thương như vầy thì…thử hỏi tôi làm sao mà …
Vì thế tôi cố tình chạy hơi chậm để kéo dài thời gian này mãi…
Nhóc thỏ thẻ :
-Anh ơi,anh là bạn của chú Luân hả ?
Tôi gật đầu rồi tò mò :
-Còn em thì sao ?
Cậu đáp :
-Dạ,bạn em quen với chú ấy…Nó rủ em đi chung cho vui thôi…
Tôi thắc mắc :
-Thế hôm nay bạn em không đi cùng sao ?
Nhóc mỉm cười :
-Dạ có chứ anh ! Nhưng lúc nãy giữa chừng nhà nó gọi đến kêu về …Nó hứa sẽ quay lại nhưng không hiểu sao tới giờ vẫn hổng thấy nữa…Em gọi thì máy nó tò tí te anh ơi…
Trời ơi ,người gì đâu mà mở miệng một cũng anh,hai cũng anh nghe ngọt xớt vậy nè ?
Tôi than thầm :
-Chết cha mình rồi…Phải cố gắng bình tĩnh mới được ! Từng tuổi này mà sa vào lưới tình thì chắc…chết !

Nhưng cũng như ”gia_xau_ngheo” tôi thấy chết trước mắt mà vẫn nhảy bổ vào nhóc như những con thiêu thân lao vào ánh đèn vậy…

Trước khi kể tiếp,tôi xin thành thật nói lời xin lỗi đến ”gia_xau_ngheo” và ”A3_H” vì những lời quá đáng của mình lúc nãy…Bởi vì thật ra khi đến đây dự tiệc tôi không có ý định kể câu chuyện này ra đâu…nên mới ngỏ lời chọc ghẹo hai người thôi.Xin bỏ qua cho tôi nha ?
Nhưng vì thấy ai cũng nhiệt tình quá nên phút cuối cùng tôi đổi ý…Thôi thì,các bạn trẻ cứ xem đây như là một bài học rút kinh nghiệm để sau này đừng có như tôi là được…

Nghe vậy, ”A3_H” và ”gia_xau_ngheo” cùng bước ra bắt tay ”Hoan Long” tỏ vẻ thông cảm …
Thật đúng là :
”Cười người chớ vội cười lâu
Cười người hôm trước,hôm sau người cười…”

Các bạn ơi,giờ phút này đây tôi vô cùng rối trí khi không biết phải xử sự chuyện này như thế nào nữa…
Nhưng lúc ấy thì tôi nào thèm nghĩ đến hậu quả của việc làm đó bao giờ ?
Trái lại tôi luôn tự hào rằng mình đã già nhưng lại được một em tuổi ”teen” thương yêu thật lòng thì …còn gì bằng !

Trên đường đi,nhóc cứ huyên thuyên đủ thứ chuyện…
Tới trước một hẻm nhỏ (cũng không xa nhà tôi là mấy) T…kêu tôi ghé lại cho cậu xuống.
Nói lời cảm ơn xong,cậu bỗng rụt rè :
-Anh có thể cho em xin số điện thoại được không ?
Tôi bật cười,đọc số cho cậu lưu vào máy rồi phóng xe đi…
Thiệt tình,lúc ấy tuy có mến nhóc thiệt nhưng tôi nào dám ”chấm mút” gì ? Vợ con mình còn sờ sờ ra đó cơ mà ?

Trớ trêu thay,người chủ động tấn công lại là T… một cậu bé mới tròn 18 tuổi mới chết tôi chứ ?

Ngày nào cậu cũng nhắn tin rủ rê uống cafe này nọ nhưng tôi câm nín không trả lời…
Làm sao mà tôi lại có thể nghĩ rằng mình lại sánh đôi với nhóc bước vào một quán cafe nào đó .Chúa ơi,kỳ cục gì đâu…Đúng không ?

Mỗi lần nhận được tin nhắn của nhóc là tôi lại lắc đầu…
Bắt chước anh Luân,ngồi trong phòng làm việc mà tôi cứ hát nho nhỏ cho chính mình nghe :

”Năm anh hai mươi
Em mới sinh ra đời
Ngày anh…bốn mươi
Em mới vừa…đôi mươi
Tình đời nhiều lúc mỉa mai
Cuộc đời nhiều đắng nghìn cay…
vui đó…sầu đây…

Khi em còn trong nôi…
anh đã lo việc đời…
Ôi,hai mươi năm u hoài
Đầu vừa điểm phai
gặp nhau thời duyên may
Ngờ đâu tình duyên đã lỡ rồi…
Lỡ tuổi…lỡ thời…
Đôi ta không xứng đôi
Thôi thôi…chờ kiếp sau…”



Hát xong tôi bật cười :
-Một ông già bốn mươi lăm lại đi yêu một nhóc mười tám…Trời ơi,xin đừng ! Lẽ nào mình còn hơn bài hát này của nhạc sĩ Y Vân chứ ?

Nhưng mà …
Sau một chuyến kinh doanh thất bại…tôi mệt mỏi bước về nhà…
Vừa vào cửa đã nghe tiếng vợ tôi la vang trời :
-Anh làm ơn dành thời gian dạy dỗ hai cái thằng con trời đánh của mình đi…Tui chịu hết nổi rồi…Suốt ngày quậy phá như quỷ vậy ,ai mà chịu đựng được chứ ?
Nàng quăng cho tôi là một lá thư rồi nói như hét :
-Anh coi đi,nhà trường mời lên mắng vốn chuyện gì nữa đó…Mệt muốn chết luôn hà !
Không để cho tôi kịp thở,vợ tôi đã réo :
-Thằng Hòa,thằng Thuận đâu…ra đây tao biểu coi…
Tôi để lá thư xuống bàn,lẳng lặng bước vào phòng,đóng cửa lại hầu kiếm cho mình sự yên tĩnh…
Hỡi ôi,tiếng chửi bới của vợ tôi nào có buông tha…Nàng luôn miệng gào thét :
-Chồng con gì mà riết rồi tui nói hổng ai chịu nghe hết là sao ? Trời ơi là trời,chắc riết rồi tui bỏ nhà cho cha con mấy người sống rồi tha hồ mà quậy cho đã…
Đầu nhức như búa bổ,tôi chỉ muốn nằm một chút mà chẳng được yên…
Đúng lúc này,nhóc nhắn tin đến :
”Anh đang làm gì đó ? Đi uống cafe với em được không ?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi liền bật dậy…
Mặc vội quần áo vào người,tôi nhanh chóng dẫn xe ra khỏi cổng…
Tiếng vợ tôi hãy còn tru tréo sau lưng :
-Ông đi đi…đi luôn đi…Đồ đàn ông vô trách nhiệm,hổng biết dạy con gì hết…



Thay vì uống cafe,tôi đã cùng nhóc vào một quán nhậu …
Lúc có hơi rượu trong người,Tôi nhìn T…mà cứ ngỡ là người yêu cũ của mình năm nào…
Ngày ấy,hắn cũng bạch diện thư sinh như vầy chứ có khác chi ?

T… hình như cũng say thì phải nên cậu cứ nhìn tôi mà cười chúm chím mãi…
Để rồi đêm ấy tôi đã không về nhà…

” Này người tình nhỏ…nếu em là chim
Thì tôi đem bỏ… chim nuôi vào lồng
Còn người tình nhỏ…
Ước mơ gì không…ước mơ gì không ?

Này người tình nhỏ…nếu em là cây
Thì tôi xin nhổ…cây đưa về trồng
Còn người tình nhỏ…
Ước mơ gì không…ước mơ gì không ?

Này người tình nhỏ…nếu em là tranh
Thì tôi xin để…tranh treo đầu giường
Còn người tình nhỏ…
Ước mơ gì không…ước mơ gì không ?

Này người tình nhỏ…nếu em là mây
Thì tôi không để …mây bay lạnh lùng
Còn người tình nhỏ…
Ước mơ gì không…ước mơ gì không ?

Này người tình nhỏ…nếu em là hoa
Thì tôi xin ngủ…bên hoa ngoài vườn
Còn người tình nhỏ…
Ước mơ gì không…ước mơ gì không ?…”


Khi nghe tôi ca bài hát này,nhóc lại thỏ thẻ bên tai :
-Em chỉ ước mơ được sống mãi bên anh như thế này là mãn nguyện rồi !
Tôi mỉm cười,ôm chặt lấy cậu vào lòng…

Sau này,khi đã quen hơi bén tiếng,tôi tranh thủ những buổi nghỉ trưa để hẹn hò với T…trong khách sạn…
Có một lần,tôi hỏi nhóc :
-Sao em lại thích anh chứ ?
Cậu rúc đầu vào ngực tôi,từ tốn trả lời :
-Em mồ côi cha từ thuở nhỏ…nên chỉ thích quen với những người lớn tuổi,nhất là những người đã lập gia đình như anh…Bởi ở họ,lúc nào cũng toát ra vẻ đĩnh đạc trông chững chạc làm sao…
Nhóc còn nói :
-Em đã để ý anh từ cái lần đầu tiên anh gia nhập vào ”băng đảng” của chú Luân nữa đó…Tại anh không thèm để ý đó thôi…
Giật mình…nhưng tôi liền ghẹo nhóc :
-Thế sao em lại không ”yêu” anh Luân ?
Cậu bỉu môi :
-Ổng dê ”đạo lộ” thấy mồ…chẳng có vẻ nghiêm túc,đàng hoàng như anh một chút nào…Miệng lúc nào cũng bô bô,nghe mà mệt muốn chết…Hồi mới gặp,chưa gì ổng đã rủ em vô khách sạn rồi á…mà em đâu có thèm…
Tôi bật cười,thầm nhủ :
-Chết chưa ông Luân ơi là ông Luân ?…

Đau đớn thay,cuộc vui ngắn chẳng tày gang…
Mối tình ”tội lỗi” của tôi và nhóc chỉ kéo dài được vài tháng…

Một buổi chiều tôi đi làm vừa về…
Hòa,đứa con trai lớn của tôi năm nay đã mười bảy tuổi và đang học lớp mười một chạy ra hớn hở khoe :
-Ba ơi,con có quen với một anh trong trường…Ảnh chịu về nhà dạy thêm cho con đó ba…
Tôi xoa đầu cháu rồi gật đầu :
-Vậy thì tốt quá…Thế ”thầy” đã đến dạy cho con chưa ?
Cậu hớn hở :
-Dạ,ảnh còn ở trong nhà á…Ba vào nha ?
Vừa nhìn thấy T…tay chân tôi bủn rủn…
Nhóc cũng vậy,cậu tái mặt lắp bắp :
-Cháu…cháu xin lỗi…cháu phải về thôi !
Rồi hấp tấp chạy nhanh ra phía cửa…

Kể từ lúc ấy,cậu luôn tránh mặt tôi…
Nhưng Hòa thằng con tôi thì lúc nào cũng có vẻ buồn…
Thấy thế,tôi đành nói lời an ủi cháu :
-Con yên tâm…để từ từ ba kiếm thầy khác về dạy thêm cho con nha ?
Ngờ đâu,nó lại lắc đầu rồi đôi mắt bỗng trở nên xa vắng làm sao…
-Con không thích ai dạy ngoài anh T… hết ba à ! Trong trường,con chỉ có ảnh làm bạn thôi ! Anh T…thường hay đến trò chuyện với con mỗi ngày…Con mến ảnh mà con cũng thương ảnh nữa,ba có biết không hả ba ?…
Tôi nghe Hòa nói mà rụng rời…
Trời ơi,không lẽ con tôi nó cũng là…

”Còn khóc chi em
Thôi buồn chi em…
Dù có thương đau
mình cũng xa rồi…
Ngày nao…ta mơ chung đôi
Ngờ đâu…nay chia hai nơi…
Vui buồn…ai biết trong đời…

Đừng trách nghe em
Xin hiểu cho anh
Tình trái ngang nên
tình lỡ duyên tình…
Thì thôi…anh quên…em quên…
Chuyện xưa…cho anh…cho em…
Để một người …theo dấu đời…”


Hết chịu đựng nỗi, ”crankyone” vội bước ra…Miệng nói mà mặt cứ nhăn nhó :
-Ê ông Luân ! Tui hỏi ông…Đây là tiệc vui hay ”lễ cầu hồn” dành cho ông vậy hả ? Toàn là những chuyện thê lương không à…
Anh chàng giựt cái micro trên tay ”Hoan Long” rồi nói tiếp :
-Tới tui kể nè…Hổng vui,hổng lấy tiền…Mọi người cho tui một tràng pháo tay để khích lệ tinh thần cái coi…

Ai nấy tuy hưởng ứng nhưng tay thì vỗ mà miệng cứ méo xệch bởi dư âm câu chuyện của Hoàn Long như hãy còn đọng lại quanh đây…
Nghe tiếng vỗ tay rời rạc khiến ”crankyone” khẽ cau mày…Nhưng anh chàng vẫn ráng nở nụ cười cất tiếng :
-Chuyện của tui như thế này nè…
Về Đầu Trang Go down
nguyenthanhluan
Buông rèm nhiếp chinh
Buông rèm nhiếp chinh
nguyenthanhluan


Tổng số bài gửi : 999
Join date : 23/07/2011

Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime29/7/2011, 7:05 am




Câu chuyện thứ mười một : Chàng lễ tân nơi khách sạn X...


Tui cũng là một việt kiều từ Mỹ về đây tham dự cuộc họp mặt này…
Giờ đây tui cũng đã già…và bắt đầu chọn cho mình một cuộc sống ẩn dật…
Tuy nhiên vì nể mặt anh Luân nên hôm nay tui phải bay về đây hầu tham dự buổi tiệc với tất cả anh em…
Thôi thì,cũng để góp vui với quý vị…Tui xin phép được kể một câu chuyện có thật của đời mình hầu tạm gọi là đáp đền công lao của tất cả mọi người đã bỏ ra tự nãy giờ hén…

Vào những năm cuối của thế kỷ 20…tui rất thường hay về Việt Nam…
Lúc ấy tui hãy còn ở ”trong hẻm” nên sống rất ”kín” chứ hổng phải tung tăng nhí nha nhí nhảnh khi ra ”mặt tiền” như về sau này đâu…
Thường thường mỗi khi về quê hương,tui không đi một mình mà kéo theo cả bầy cả đám rất là vui…
Tiếc thay,chỉ có mình ên tui là ”khác giống,lộn chuồng” mà thui à…

Thời điểm ấy,một thằng trong nhóm vì có phần hùn ở một khách sạn thuộc khu phố ”tây ba lô” của Sè Gòng nên tụi tui mỗi khi về Việt Nam đều ghé lại đó ở hết…
Trong khi tụi nó vì là ”đờn ông chính hiệu” nên đêm nào cũng phải vào quán bar,vũ trường kiếm gái gú này nọ…Còn tui,lúc nào cũng tỏ ra đạo mạo tỏ ý không thích vào mấy chỗ ”dơ bẩn” đó nên hay tìm cách từ chối khéo.
Để rồi khi tụi nó đi hết rồi thì tui một mình lang thang trên đường phố và chỉ biết giải sầu trong men rượu mà thui…

Lúc say,tui mới lảo đảo về khách sạn mà cứ mở miệng hát nghêu ngao như thầm than thân trách phận mình :

”Từng bước…từng bước thầm
Mưa…giữa mùa tháng năm…
Tay đan sầu…kỷ niệm…
Gió rét…về lạnh căm…
Từng bước chân…âm thầm…

Em …yêu tình nở muộn
Chiều…tím màu mến thương
Mắt biếc…sầu lắng đọng…
Đèn thắp mờ…bóng đêm

Từng bước…từng bước thầm
Khi…người yêu…”không có”
”Tủi thân” buồn…lặng câm
Đi trong chiều mưa hoang…
Đời biết ai thương mình…”


Tiếp tui đêm nào cũng là Thành,một nhân viên lễ tân nơi khách sạn ấy…
Thấy tui luôn về sớm hơn ai hết mà lại luôn say xỉn,hắn chỉ mỉm cười ,đưa chìa khóa phòng cho tui …
Đôi khi hắn cũng buột miệng như thế này :
-Sao anh uống tệ dữ vậy ?
Và cũng có nhiều đêm Thành phải dìu tui lên tới tận phòng…đặt tui nằm ngay ngắn trên giường,đắp mền cẩn thận cho tui rồi mới lặng lẽ bước ra khóa trái cửa…

Mấy người hỏi tui về Thành hả ?
Ừ thì hắn rất là manly và chắc chắn là đẹp trai rùi (nhân viên lễ tân mà lị,cũng cần ”mặt tiền” như tiếp viên hàng không vậy ?)
Hắn nói chuyện vô cùng lịch sự và tế nhị trong cách cư xử ghê lắm…Đúng ”gu” của tui luôn á…
Nhiều lúc ngồi ở phòng tiếp khách tôi bất chợt ngó về phía hắn,thì vô tình phát hiện ra Thành cũng đang nhìn trộm mình mới ghê chứ ?Thấy tui nhìn,hắn vội ngước mặt đi nơi khác…
Nhưng tui làm sao mà dám ”động đậy” gì đâu ?
Bởi khách sạn này là chỗ quen biết là một…
Sợ bạn bè biết được giới tính thật của mình là hai…
Ai cười thì cười chứ tuy sống ở Huê Kỳ lâu năm nhưng trong thân tâm tui lúc nào cũng nghĩ mình là người Việt Nam…
Thế thì,phong tục tập quán của ông bà để lại hãy còn đó…
Vì vậy mà tui chỉ còn có nước là ”gồng” mình lên chứng tỏ mình lúc nào cũng là ”nam nhi chi chí” như ai thui…

Vậy mà,có một đêm kia…tôi bị cảm lạnh…
Vì khó chịu trong người nên tôi nằm vùi suốt trong phòng…

Trước khi đi chơi tối,lũ bạn bèn xuống lễ tân nhờ Thành kiếm dùm cho một người đấm bóp giác hơi và căn dặn hắn dùm lo chăm sóc cho tui…
Tui nghe vậy bèn giãy nãy như đỉa phải vôi…
Nói ra thì hơi quá,chứ tui nghe đồn tụi đó là dân chuyên môn làm tiền thui à (khu phố tây ba lô mà) .Vừa dơ dáy vừa bẩn thỉu…ai mà chịu cho nỗi chứ ?
Vả lại nếu gật đầu đồng ý thì vô tình mình lại ”vạch áo cho người xem lông” à ?
Vì nghĩ thế nên tôi quyết tâm từ chối đến cùng…

Chờ mọi người rời khỏi khách sạn,Thành mới thỏ thẻ :
-Có một chỗ bán cháo Bắc trên đường Pasteur rất là ngon…Để em đi mua cho anh ăn nha ?
Mèn ui,người đã đẹp mà giọng nói lại nghe thanh tao làm sao…
Từ chối không đành nên tui gật đầu…

Lát sau,tui mới vừa nằm thiêm thiếp thì nghe có tiếng gỏ cửa…

Thành bắt đầu lăng xăng dọn cháo, bắt tui ăn liền cho nóng. Ăn đâu được nửa tô, tui không muốn ăn nữa nên kêu hắn dẹp đi để tui nằm nghỉ cho khỏe.
Thành mới nói : ” Lúc nãy nghe bạn của anh nói là kiếm người đấm bóp, giác hơi cho anh.”
-Em thì không biết giác hơi thiệt, nhưng đấm với bóp thì em cũng có thể giúp anh, biết đâu anh thích thì sao ?

Ối giời ơi, tui chỉ mới nghe qua mà thấy khỏe cả người rồi !!!
Nhưng cũng phải bẽn lẽn trả lời :
-Như vậy thì tốt cho anh quá, chứ anh ngại cái bọn đường phố, tay chân mó máy từa lưa, chả biết đâu vào đâu cả !!!

Chuyện đấm, chuyện bóp thì mọi người biết rồi…
Mới đầu thì cởi cái áo, sau thì cởi cái quần …
Cuối cùng thì cởi… lên nhau thôi….

Sau lần ấy, Thành nói đêm nay là đêm cuối cùng chàng làm việc ở khách sạn này …Ngày mai cậu sẽ lên đường sang Nhật làm công nhân gì đó…
Vì mến tôi nên Thành muốn có một chút gì để gọi là kỷ niệm…

Trời ơi ,ân ái với nhau chỉ có một đêm thôi là đã phải nói lời từ biệt rồi sao ?
Hôm sau,tôi gạt nước mắt ra sân bay tiễn chàng…

”Tôi tiễn ”em” lên đường
Trời hôm nay…mưa nhiều lắm
Mưa thấm ướt vai gầy
Mưa giá buốt con tim…
Mình cầm tay nhau
Chưa nói hết… một câu
Thôi đừng buồn ”em” nhé…
Tiếng còi đã ngân dài…”



Âu đó cũng là một kỷ niệm đáng nhớ phải không ?
Tui xin hết ạ !
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Yêu ''tốc hành'' Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu ''tốc hành''   Yêu ''tốc hành'' I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Yêu ''tốc hành''
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
ĐỘNG ĐÚ ĐỞN :: Thư Quán Đú Đởn :: Một góc của tôi-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất